Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 72: 72: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 37




"Ở rừng Vô Hồi có một loài hoa..." Linh Vân mê hoặc mỉm cười, thuận theo tư thế của hai người họ, ôm lấy cổ nam nhân, yêu chiều vuốt ve, giọng điệu nàng, tựa ma âm cuốn lấy trái tim của loài người: "Hoa này tên là Tuyệt Sắc, nghe bảo có thể luyện thành thuốc dưỡng nhan. Ngươi biết đó, ta thực sự rất yêu thích việc làm đẹp. Liệu ngươi có dám...đem Tuyệt Sắc về cho ta không?"

Rừng Vô Hồi là một nơi khủng khiếp như thế nào? Không phải nghe qua cái tên liền hiểu hay sao? Linh Vân cũng không dám chắc Dung Hạc có chấp nhận vì nàng mà đi tới cái nơi đáng sợ đó hay không? Dẫu sau rừng Vô Hồi vốn là chốn ma quỷ danh bất hư truyền, có đi mà không có về.

Ai ngờ, người nam nhân ấy chẳng có một tí biểu hiện tức giận nào. Trái lại, còn mong chờ giương mắt, nhìn nàng: "Ta...nếu ta lấy Tuyệt Sắc cho nàng, nàng sẽ cho ta gì nào?"

"Ừm...Ngươi muốn gì? Ta thích làm đẹp, nếu ngươi thành công đem về, liền cái gì cũng cho ngươi." Linh Vân hiếm khi tỏ ra hào phóng hứa hẹn thề thốt, bộ dáng đáng tin mười phần. Nếu ai có đầu óc nhanh nhạy xíu, đem thái độ này ra đi so sánh với thái độ lạnh nhạt thường ngày của nàng, khắc sẽ nhận ra vấn đề.

Đáng tiếc, người khi yêu vào não đều úng nước. Dù cho Dung Hạc có là người thông minh tuyệt đỉnh đi chăng nữa thì giờ IQ đều bị ngốc đi.

Chàng vẫn còn thấp thỏm, lo sợ có phải hay không Vân đang nói dối: "Nàng nói thật sao?"

"Ta cam đoan bằng cả sinh mệnh này, nếu như ta nói dối sẽ bị chín đoạn thiên lôi..."

"Được rồi, được rồi." Dung Hạc thực sự sợ nàng sẽ phun ra những lời xui xẻo, vội vã cuống cuồng nhảy lên chặn mồm. Vành mắt chàng hiện lên sự đau xót, thật thảm hại, dáng vẻ của mình bây giờ ôi sao quá thảm hại...

Nàng đã tổn thương chàng thành cái dạng này rồi, nhưng chàng vẫn là xót xa không nỡ để nàng đau dù chỉ một chút.

"Không cần nói bừa, ta hứa mai sẽ đi rừng Vô Hồi mang Tuyệt Sắc về. Đến lúc đó mong nàng sẽ thực hiện lời hứa."

"Được rồi." Đặt một nụ hôn nhẹ lên má người đàn ông, ánh mắt Linh Vân long lanh, nàng mãn nguyện cong cong khóe môi, mỉm cười nhẹ: "Quả là nhìn ngươi ngày càng thuận mắt."

Dung Hạc nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của nàng, trong lòng nóng lạnh trộn lẫn... Mặc dầu trước đó chàng đã đi qua cái rừng Vô Hồi kia, căn bản là nơi đó không có gì đáng sợ. Thế nhưng chàng vẫn cảm thấy đôi chút nguội lòng, Vân có lẽ cũng biết đó là nơi nguy hiểm, song nàng vẫn nhẫn tâm đẩy chàng vào đấy...

Còn nực cười hơn nữa, khi mà chàng nguyện lao đầu vào cái bẫy rập do nàng tạo ra...

Một hồi ôm ấp thân mật hoang đường qua đi, Dung Hạc mới chịu vâng theo mệnh lệnh của nàng, không cam lòng lui xuống, rời khỏi tẩm điện Thánh nữ.

Không gian trả về với vẻ hiu quạnh. Linh Vân ngồi yên vị trên chiếc ghế của mình. Nàng nhìn một bàn đồ ăn đã nguội ngắt ở trước mặt, hồn lại bay về phương nao...

Dung Hạc, rừng Vô Hồi vốn là một cái bẫy, bản thân ta cũng là một cái bẫy...

Đừng trách ta...

Linh Vân thầm thở dài...

Dung Hạc...Chà, quả là một người đàn ông nặng tình ngu ngốc.

Sau khi chàng ta đi rừng Vô Hồi, nàng dự tính sẽ tiết lộ thân phận thật của chàng, thân phận của một gián điệp nằm vùng bên Ma giáo và sai người đuổi giết. Cách này là cách hữu ích nhất rồi...Chỉ mong hào quang nhân vật phụ cái gì gì đó của chàng ta đừng phát tác vào thời điểm mấu chốt này...

...

Mười ngày sau...

Chiều hạ xế tà, Linh Vân ngồi bên ghế đá trong sân. Nàng ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời rộng thênh thang bao la bị nhuốm trọn bởi cái màu nắng vàng ruộm của buổi hoàng hôn, một cơn gió thổi quét qua, vài bông hoa ngát hương trên cành cây khẽ lung lay...

Nàng chớp chớp mắt, cúi mặt, lại không nhịn nổi thấp thỏm, bồn chồn trong lòng. Nỗi niềm khó chịu này đã cuốn lấy nàng suốt mấy bữa nay. Tuy ngoài mặt nàng vẫn bình thản lắm đấy, nhưng nội tâm đã sớm nổi lên một trận giông tố sóng gió điên cuồng...

Linh Vân rót ra ly trà thứ hai mươi chín, căng thẳng húp một ngụm. Trong lòng niệm bảy bảy bốn chín các loại câu chú kinh từ...Chỉ mong nàng may mắn một lần...Một lần này thôi...Cả đời của nàng không thể bị gò bó bởi một gã đàn ông như thế kia được.

Thế nhưng đã tám ngày trôi qua, các sĩ tử được nàng giao phó công việc mai phục và diệt trừ Dung Hạc ở rừng Vô Hồi tại sao vẫn không thấy hồi báo gì? Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra ư? Tám ngày chứ đâu phải một đoạn thời gian ngắn đâu?

Linh Vân biết là không nên nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ đau não, mệt tâm. Nhưng chính là nàng không thể không suy nghĩ...

Càng sợ điều gì, điều đó càng có khả năng cao xảy ra.

Một hồi sau, a hoàn chắp tay cung kính bước vào sân, tâu: "Đại nhân, Đại Ni cô cô xin cầu kiến!"

"Cho vào." Đại Ni về rồi, vậy là đã có tin tức. Nhưng Linh Vân không hề vui mừng, ngược lại hoang mang chồng chất hoang mang...

Đại Ni bước vào, quần áo trên người bụi bặm phong trần. Bà ta hai gối quỳ, đầu dập đất, thành khẩn bật thốt.

"Đại nhân xá tội!!! Thuộc hạ đã không làm tròn nhiệm vụ. Tên gián điệp đó đã nhảy xuống vực."

Trong rừng Vô Hồi muôn nơi độc dược, muôn nơi thảo dược, tốt xấu lẫn lộn, không biết đường nào mà lần. Cơ mà Linh Vân không có quên, Dung Hạc là một y sư, cách chàng ta sử dụng ngân châm tuyệt đối không thể nào là một tay mơ được.

Dung hoa thất sắc, đáy mắt giấu đi nỗi sợ cuộn trào, nàng điềm tĩnh hỏi: "Có tìm thấy xác không?"

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác...

Nhưng không, có lẽ trời cao thấy người đàn bà này quá đỗi tàn nhẫn nên ngài đã đoạt hết toàn bộ may mắn của nàng.

Đại Ni rấm rứt dập đầu liên hồi, dập đến trán sứt máu vẫn không ngưng, bà ta khàn giọng van xin tha thiết. Song dù tha thiết đến mấy, cũng không thể khiến Linh Vân hoan hỉ nổi...

"Đại nhân, chúng thuộc hạ vô năng, một nửa số sĩ tử đã bị giết thảm...Thuộc hạ...thuộc hạ..."

Bà ta còn lải nhải cái quỷ, mặt Linh Vân tái xanh hơn quả cà rồi!!!