[Xuyên Nhanh] Nam Thứ !! Đừng Chạy

Chương 30: Em Gái Trùm Phản Diện ( Hoàn)




Ninh Vũ thật sự càng ngày càng suốt ruột.. cô nàng này chạy đi đâu rồi.. trời cũng dần tối mà vẫn chưa tìm thấy.. nếu để trời tối hẳn nhất định sẽ có sói xuất hiện.. mà Anh Anh làm gì có thể chống lại sói chứ.. Bỗng cô thấy ở vách núi có bóng người.. là Mạnh Giao.. cô ta đến đây làm gì?? lại nhìn ra phía sát vách núi... Anh Anh.... Mạnh Giao muốn đẩy cậu ấy xuống núi..

" Anh Anh cẩn thận...."

Ninh Vũ vừa hét lên liền nhanh chân chạy tới kéo Cố Anh về phía sau.. nhưng bản thân lại bị mất thăng bằng mã ngã xuống.. cả quá trình sảy ra chưa đến 5 giây.. Ninh Vũ hình như trước khi rơi xuống có nghe tiếng của Mạc Triết Vũ..

" Tiểu Vũ.."

Mạc Triết Vũ suýt chút nữa đã lao xuống theo cô nhưng bị Cố Thiên Trạch giữ lại..

[ ting ] giá trị hảo cảm +10 hoàn thành nhiệm vụ..

Cố Anh vẫn còn ngây người.. Đều là tại cô nếu cô không ương bướng mà chạy đi thì tất cả đã không sảy ra.. Cô run rẩy ngồi thụp xuống khóc lớn..

" Không sao.. cố ấy chắc chắn không sao đâu đừng khóc.."

Cố Thiên Trạch ôm em gái vào lòng an ủi.. còn Mạc Triết Vũ như chết lặng.. tim bị ai nhẫn tâm bóp nát.. Tiểu Vũ anh đã hứa sẽ bảo vệ em thật tốt vậy mà anh thất hứa rồi.. Là anh không tốt anh là nguyên nhân của mọi chuyện.. Tiểu Vũ em làm ơn đừng sảy ra chuyện gì có đuợc không.. chỉ cần em bình an sau này mọi chuyện đều nghe em hết.. anh sẽ không làm em giận nữa mà.. Trên má lăn dài giọt nuớc mắt đã bao lâu rồi anh không khóc từ khi mẹ anh mất.. nhưng hôm nay.. anh chính mắt nhìn thấy cô gái mình yêu thương rơi xuống vách núi vậy mà lại không thể làm gì.. bất lực tự trách.. anh thật muốn bùng nổ.. trước mặt một mảng màu đen.. Mạc Triết Vũ nôn một ngụm máu ngất xỉu tại chỗ..

Đội cứu hộ nhanh chóng đi tới.. dùng máy bay trực thăng tìm một vòng dưới đáy vực.. liền phát hiện Ninh Vũ bị vướng vào một cây cổ thụ đầy dây dại..

Trong không gian..

[ Ninh gia cô mau về đi..]

YY nhìn Mạc Triết Vũ tiều tuỵ ngồi cạnh giường mà xót xa thúc giục cô..

" Về làm gì.. phải cho anh ta một bài học nhớ đời.. "

Ninh Vũ ngồi lên chiếc giường đám mây chuẩn bị đánh thêm một giấc..

[Cô thật độc ác đó..]

YY bay lởn vởn trên đầu giường cô..

" Em có thể đứng lại không.. chóng mặt quá đấy.."

Ninh Vũ thật bất đắc dĩ cô thật sự chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà.. chả phải nhiệm vụ cũng xong rồi sao..

[ Không thể.. Ninh gia cô về đi đuợc không?? đi mà.. đi mà..]

" Aizzz đuợc rồi..em thật phiền đó.. ruốt cuộc là hệ thống của ai hả??"

Tại phòng vip của bệnh viện.. Mạc Triết Vũ tiều tụy ngồi nắm tay cô.. bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch.. lúc anh tỉnh lại đã thấy ở bệnh viện.. anh vùng dậy.. nhất định phải đi tìm tiểu vũ... cô ấy chắc chắn không sao đâu.. cô ấy còn đang chờ anh.. Lương quản gia thấy anh kích động như vậy còn phải gọi cả y tá đến giữ anh lại..

" Thiếu gia cậu bình tĩnh tiểu thư đang nằm ở phòng điều trị đặc biệt.."

" Mau đưa tôi đi gặp tiểu Vũ.. là tôi không bảo vệ tốt em ấy.. tôi có lỗi với em ấy.."

" thiếu gia đừng kích động.. cậu vẫn còn chưa khỏe đâu.."

" Không sao đâu.. chú cứ dẫn tôi đi.."

Lương quản gia không thể khuyên ngăn nữa đành đưa anh đi qua phòng bệnh của cô.. Nhìn cô gái nhỏ nhắn gương mặt tái nhợt đang yên tĩnh nằm đó tim anh thật đau..

" Tiểu Vũ em hãy mở mắt ra nhìn anh đuợc không ?? ngủ nhiều không đẹp đâu..dậy đi đuợc không sau này anh sẽ nghe lời em hết mà...."

" Em xem em đã ngủ 5 ngày rồi.. dậy đi nếu không sẽ không xinh đẹp đâu.."

" Anh nói nhiều như thế không thấy ồn à.."

Bàn tay đang nắm tay cô khựng lại.. Mạc Triết Vũ vui mừng nhìn lên..Ninh Vũ thật sự không tình nguyện mở mắt.. thế là đau...đã bao lâu cô không chịu nỗi đau này..bị ai đó ôm vào ngực...

" Em tỉnh rồi.. "

" Đau.."

Cô thều thào.. lúc đấy Mạc Triết Vũ mới buông cô ra.. gương mặt tràn đầy nụ cười.. Hôm sau hai anh em nhà họ Cố Cũng đến..

" Tiểu Vũ cậu cảm thấy khỏe hơn chưa.."

" Ừm.. khỏe hơn rồi.. "

" Xin lỗi tất cả là tại tớ nếu tớ không tùy hứng thì cậu đã không sao?"

Cố Anh cúi mặt sắp khóc đến nơi..

" Không sao mà.. tớ cũng đâu có sao đâu.. Đừng khóc.. tớ cũng có lỗi trong chuyện này.."

" Cậu nói gì vậy.. là tớ không hiểu chuyện.."

" Ninh tiểu thư sự việc lần này tôi đã xử lý.. Mạnh Giao bị đuổi việc, cũng bị kiện ra tòa với tội danh cố ý mưu sát.."

Cố Thiên Trạch bước tới cho cô một lời giải thích... Ninh Vũ cũng không quan tâm lắm..

[ ting ] giá trị may mắn +100, hoàn thành nhiệm vụ.

" Chỉ cần cứu Cố Anh một lần mà đã hoàn thành nhiệm vụ cô cũng hên quá rồi..."

[ Ninh gia cô muốn rời khỏi thế giới này chưa..]

"...." Vậy em nài nỉ tôi về đây làm gì??

[ Thì phải trở lại đây để tiến hành rút bỏ linh hồn..tạo lập một linh hồn mới cho thân thể này..]

" Còn có cả phiên vụ này nữa.."

[ Đúng nha..]

" Vậy tiến hành trút bỏ linh hồn đi.."

[ Hoàn thành.. truyền tống trở về không gian..]

Trước mắt Ninh Vũ tối sầm lại.. khi mở mắt lần nữa đã trở về không gian..

" Rồi giờ thì đi ngủ.. Còn nữa YY cấm em gọi tôi dậy nếu không .."

Ninh Vũ cho YY một ánh nhìn thành công làm cho YY câm nín đi ra một góc vẽ vòng tròn..

----------------------------------------------------

Nhất Nhất : YY cảm giác bị cho ra rìa như nào đấy..

YY : Cô có thể đừng tổn thương tâm hồn nhỏ bé của người ta đuợc không..

Nhất Nhất : cười gian manh ... Vậy em có muốn làm chút gì đó có ích cho xã hội??

YY : ngây thơ trong sáng.. làm gì là làm gì??

Nhất nhất : Em giả bộ ngây thơ giỏi quá nhỉ bị ra rìa là đúng

YY : bĩu môi làm gì có..

Nhất nhất : Thôi cắt kịch bản này.. Chúng ta đi thương lượng với hệ thống cho Tiểu Vũ một cái thế giới vui vui chút thì như nào?

YY : Mắt phát sáng.. Cô lại ra trò thiểu năng gì hả??

Nhất nhất : "......." Em có tin tôi bóp chết em không?? Thảo nào Tiểu Vũ không thể yêu thương hệ thống này.. bao nhiêu là lỗi vậy mà..

YY: Biết cô quyền lực tối cao rồi.. tất cả đều nghe cô...

Nhất nhất : Vậy ấn like đi rồi tui chia cho nửa tình yêu ..

YY: Thì ra cô đã âm mưu cả rồi.. Nhất gia cô thật ác độc..

Nhất nhất: Liệu có nên khâu hết cánh hoa nhà em lại..

YY: Coi như em chưa nói gì..