" Em thật sự không muốn về Quân Vũ sao??"
Lục Mạn Quân nghiêm chỉnh ngồi cạnh cô trên giường bệnh..
" Em biết anh là muốn thứ tốt nhất cho em.. nhưng em còn một chút chuyện cần phải xử lý .."
" Thật sao ..vậy xử lý vợ sẽ về với Quân Quân phải không??"
" Quân Quân ngốc.. em không về với anh thì về với ai.."
[ Tinh ] [ giá trị hảo cảm +2 ]
" ..... "
Có chút câm nín.. sao vẫn dễ dụ như vậy??
" Ừm .. em đói rồi phải không?? chúng ta đi ăn thôi.."
" Ừ.."
Hai người dắt tay nhau ra khỏi bệnh viện.. một năm nay đều đi đến duy nhất một nhà hàng.. hai người sớm trở thành khách quen đến không thể nào quen hơn của nhà hàng..
rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên. Toàn món cô thích..
"Chúc Ngài Lục cùng phu nhân ngon miệng.."
" Cảm ơn.."
Sau khi phục vụ ra ngoài.. Lục Mạn Quân liền xắn tay áo bóc tôm cho tiểu lão bà nhà mình.. mười ngón tay tinh tế bóc đi vỏ tôm.. nhìn thế nào cũng thấy đẹp.. chỉ là..
" Anh định nuôi em thành heo sao??"
Ninh Vũ cắn đũa... ý là anh tự ăn đi bóc cho em làm gì??
" Em quá gầy..."
Ặc.. cô gầy hả ?? gầy chỗ nào..
" Em gầy lên tận hai cân rồi đó..."
" Vẫn rất xinh đẹp.."
" ...."
Ninh Vũ có chút cạn ngôn..
" A ..."
" Làm gì??"
" Đút em ăn.."
Khụ khụ.. Ninh Vũ có chút thụ sủng nhược kinh.. đem con tôm trên tay anh gắp về..
" haha để em tự ăn đuợc rồi.. Ngược lại là anh đó có phải lại thức khuya làm việc... Nhìn xem nói em gầy.. anh gầy thì có.. nào ăn nhiều một chút.."
" Nhớ vợ không ngủ đuợc.."
" khụ.. khụ.. khụ.."
Bữa ăn này của cô sao nuốt có chút không trôi.. anh làm ơn nói chuyện cho đàng hoàng đi đuợc không?..uống một ngụm lớn nuớc nhuận họng rồi trợn mắt nhìn ai đó..
" Ai là vợ anh.. chúng ta có đăng ký kết hôn sao?? có tổ chức hôn lễ sao??"
Bỗng dưng Lục Mạn Quân trầm mặt.. bầu không khí như trùng lại.. Cô ngẩng đầu nhìn anh làm sao vậy?? Không phù hợp khẩu vị?? nhưng lần nào tới anh đều ăn ngon lành mà..cô cũng nói gì không đúng đâu. thái độ nồi nõm kia là sao?
Ninh Vũ đang miên man suy nghĩ thì cả người rơi vào lồng ngực ấm áp..
??????
Tự dưng khi không đi ôm cô làm gì?? còn nữa môi cô toàn nuớc sốt.. anh không sợ bẩn áo à..
Trán có chút lành lạnh.. Ninh Vũ suýt nghẹn con tôm trong miệng.. tên bệnh xà tinh này phát bệnh hả?? đang ăn lại hôn người ta.. anh muốn làm cô nghẹn chết sao??
" Xin lỗi.. một năm qua để em chịu ủy khuất rồi.."
[ ting ] [ giá trị hảo cảm +2]
Giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống.. Ninh Vũ có chút bị tan chảy.. nhưng mà ủy khuất cái gì?? một năm qua cô sống rất tốt mà.. nhà họ Lục phải nói là chiều cô đến vô pháp vô thiên thì tìm đâu ra ủy khuất..
À mà nếu anh cho là như vậy sao không cho nốt một điểm cuối cùng đi.. như thế có phải cô hoàn thành nhiệm vụ đuợc trở về.. lúc đấy còn đâu mà ủy khuất đúng không..
" Anh hứa đợi đến khi xuất viện sẽ cùng em đi đăng kí kết hôn... sẽ bù đắp cho em một hôn lễ long trọng đuợc không??"
" Hả.."
Ninh Vũ mờ mịt.. tự dưng muốn tổ chức hôn lễ.. để làm cái gì a.. cô chỉ là đi công lược thôi mà.. hôn lễ cái gì đó.. cô nào có nghĩ tới.. vậy chẳng phải là chỉ còn một tháng nữa để cô công lược.. Moá... Ninh Vũ có chút câm nín..
[ Lúc nãy không biết ai còn nói :" Ai là vợ anh.. chúng ta có đăng ký kết hôn sao?? có tổ chức hôn lễ sao??" ]
haha .. cô có nói sao?? không phải ...đó là do tôm hùm nói đấy.. cô chả biết gì hết đâu nhá..
Điển hình của cái miệng hại cái thân.. chim chết vì mồi người chết vì ăn là đây sao?? hô hô.. Ninh Vũ con xin thắp nhang cầu trời khấn phật.. cầu xin quan thế âm bồ tát.. Phật tổ như lai .. chúa Giêsu gì gì đó giúp con trong tháng này hoàn thành nhiệm vụ a..Ninh Vũ khóc không ra nuớc mắt a..
" Quân Quân ngốc anh nói xong chưa.. em còn muốn ăn.."
Lục Mạn Quân có chút bất đắc dĩ..
" Lẽ nào vợ không một chút cảm động sao??"
" Có có có.. mau anh ngồi lại chỗ cũ đi em muốn ăn.. Cả ngày hôm nay em phải làm việc đến hoa mắt chóng mặt.. đói chết em rồi.."
" Aizzz..."
Lục Mạn Quân thở dài quay về chỗ ngồi..Tuy đôi khi anh cảm nhận đuợc Ninh Vũ không phải là yêu anh mà chỉ dừng ở một mức độ nhất định.. nhưng anh lại đã rơi vào lưới tình của cô.. không còn cách nào dứt ra.. anh càng không mong bản thân mình thoát ra. Cứ mãi như thế này cũng tốt.. Anh không tin người đã ở trong tay mình còn có thể chạy mất... tiểu lão bà này anh nhất định phải cưới...
" Nào ăn nhiều chút.. "
" ưmmm thật sự rất ngon.."
" Vậy lúc nãy là ai kêu béo không muốn ăn.."
Lục Mạn Quân híp mắt.. Ninh Vũ không khỏi cười haha vài tiếng..
" Lúc nãy ai nói.. sao em lại không nghe thấy nhỉ.. là anh sao?? chắc vậy rồi?? hì hì.."
" Em đó.. thật hết cách.."
Lúc hai người ra khỏi nhà hàng.. Ninh Vũ ăn no bụng vui vẻ để Lục Mạn Quân dắt tay đi dạo tiêu cơm.. ánh đèn đường chiếu xuống hai người.. khung cảnh bình yên mà ấm áp.. hai người đi chung không khỏi có nhiều ánh mắt ngưỡng mộ..
" Vợ.. tiếp theo còn muốn đi đâu chơi.."
" Ừm.. theo em.."
" Đi đâu sao .. nói cho anh biết với..."
" Không nói.."
Ninh Vũ tinh nghịch nháy mắt.. kéo Lục Mạn Quân rảo bước trên phố..
" Em kéo anh đến quảng trường làm gì??"
" Trượt ván.. Lâu lắm em không được trượt rồi.. có chút nhớ.."
Lục Mạn Quân thật bất đắc dĩ.. trong công việc cô rất trưởng thành kiên cường đến người khác phải nhìn một cách đầy bội phục.. nhưng có những lúc lại y như tiểu hài tử tinh nghịch vậy..
" Xin chào .. chị tên Ninh Vũ.. Tiểu bằng hữu có thể cho chị mượn ván trượt của em một lát không??."
Ninh Vũ đến bên cạnh một tiểu thịt tươi mượn ván trượt..
" Dạ đuợc ạ. chị cứ gọi em là Tang Thần đuợc rồi.."
tiểu thịt tuơi cười rộ lên để lộ chiếc răng khểnh rất đẹp mắt.. tràn ngập hơi thở thanh xuân.. đúng là tuổi trẻ có khác..
" Chị em có thể kết bạn Webchat không??"
" Có..."
" Không thể.. cảm ơn.."
Ninh Vũ chưa kịp nói đã bị Lục Mạn Quân khuôn mặt âm trầm cắt đứt.. lại còn trả luôn ván trượt cô vừa mượn.. Lại làm sao??
" Anh làm sao vậy?? không thoải mái sao?? đang ghen??"
" Đúng vậy.. anh chính là đang ghen đó.. lão bà nhà anh cùng một chỗ với tiểu thịt tươi như vậy.. anh thấy trướng mắt.."
Ai đó bĩu môi bất mãn làm Ninh Vũ không khỏi buồn cười..
".. haha... anh có cần thẳng thắn như vậy không?? anh đang tự ti hả sợ em sẽ chạy mất.??."
" Em dám chạy.. "
Lục Mạn Quân trợn mắt.. kéo tay cô đi..
" Anh định đi đâu??"
" Mua ván trượt.."
" Không phải chứ em chỉ muốn trượt một chút thôi mà .. cần tốn kém như vậy không..??"
" Mua cho vợ.. cái gì cũng đáng.."
"..."
Đây là cái khái niệm gì..