Hà Bạc An vừa muốn trào phúng lên tiếng, lại nghe được Bạch Vi Vi thở dài nói: "Hắn sẽ không trở về, Bạc An sẽ không trở về."
Sẽ không trở về? Vậy hắn hiện tại là người chết sao?
Hà Bạc An tâm như lửa, một chút liền bốc lên, vừa muốn quay đầu mỉa mai mấy lần, kết quả liền nghe được Bạch Vi Vi nhẹ nói: "Anh ấy chán ghét tôi như vậy, làm sao có thể trở về."
Bạch Vi Vi ôm lấy chai rượu, đầu nghiêng dựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt yếu ớt mà mê mang.
"Tôi biết anh ấy chán ghét tôi, rất chán ghét rất chán ghét tôi."
Hà Bạc An hô hấp cứng lại, hắn là lần đầu tiên nghe được Bạch Vi Vi nói những lời này.
Năm đó cô cao cao tại thượng bức bách hắn, hắn còn rõ mồn một trước mắt, đối với hắn mà nói kia là cả một đời sỉ nhục.
Hắn coi nữ nhân này chẳng qua là gương mặt hắn mà thôi, dù sao hắn từ nhỏ đến lớn gặp quá nhiều nữ nhân vì gương mặt hắn mà điên cuồng.
Cô trước mắt hắn vĩnh viễn mười phần tinh xảo, cho dù là gọi điện thoại để hắn trở về, cũng là một ngữ khí thận trọng vô cùng.
Cứ như thể anh là con chó của cô, cứ bị gọi là sẽ đến bị đuổi là sẽ đi, vì vậy anh càng ngày càng chán ghét việc quay lại, càng ngày càng chán ghét nhận được cuộc gọi của cô.
Bạch Vi Vi dường như không để ý đến Hà Bạc An, bắt đầu uống cạn, nhưng trong chai chỉ còn một ngụm nhỏ, cô lắc lắc thật mạnh, nhưng không có gì cả.
Cảm thấy chạnh lòng, Bạch Vi Vi đập chai xuống đất, "Ngay cả mày cũng bắt nạt tao, mày ăn hiếp tao."
Nếu như không phải tình cảnh không đúng, Hà Bạc An sẽ bị động tác khả ái của cô làm cho cười.
Bạch Vi Vi lung la lung lay đứng lên, đi chân đất liền giẫm qua những mảnh vỡ bình rượu kia. Thấy Hà Bạc An tâm bắt đầu xiết chặt, hắn chau mày , gần như không có suy nghĩ nhiều, đưa tay liền đem cô ôm ngang.
Nhẹ như thế?
Hà Bạc An là lần đầu tiên ôm cô như thế.
Thân thể mềm mại tràn ngập mùi rượu, lại cũng không khó ngửi.
Bạch Vi Vi lay động đầu một chút, dường như mới phát hiện mình bị người ôm lấy, lập tức cảnh giác tức giận, "Anh là ai, thả tôi xuống."
Hà Bạc An ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Vi Vi bình thường chính là như vậy, tràn ngập cao lãnh.
Hắn nhếch môi, đột nhiên hung hăng đưa cô hướng ghế sô pha ném xuống, sau đó đằng đằng sát khí bắt lấy tay Bạch Vi Vi, "Bạch Vi Vi, tôi nhịn cô đủ lâu rồi, nếu như cô đến hai tháng cuối cùng này cũng không chịu được, vậy chúng ta bây giờ liền ly hôn, dù sao lão tử cũng là một món đồ chơi năm năm trước bị cô mua mà thôi, cô nhìn tôi nhiều năm như vậy nên nhìn đủ rồi chưa."
Cũng liền nhìn mà thôi.
Hắn xưa nay không chịu đụng cô, cũng không để cô đụng hắn.
Lúc họ ẩn cưới năm thứ hai, Bạch Vi Vi liền đã không thể uy hiếp hắn.
Hắn sẽ nhớ kỹ bài học này như một sự xấu hổ, để cảnh giác rằng không bao giờ được để người khác chà đạp như thế này nữa.
Cho nên năm năm qua, hắn đem Bạch Vi Vi coi như không khí, chỉ cần cô không làm phiền hắn, hắn cũng liền một mắt nhắm một mắt mở.
Nhưng là hôm nay, nữ nhân này đi qua giới hạn của hắn.
Hà Bạc An hất tay của cô ra, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ dưới ánh đèn, rét lạnh lãnh khốc.
Hắn cười lạnh, "Địa vị của chúng ta cũng sớm đã chuyển đổi, nếu như không muốn ly hôn về sau bị tôi chơi chết, cô nên ngoan một chút cho tôi."
Bạch Vi Vi ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ sợ.
Hà Bạc An khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi, kết quả đi không đến mấy bước, sau lưng nữ nhân lảo đảo đuổi tới, không biết là đạp phải cái gì, một chút liền đụng vào trên lưng hắn.
Cô đụng vào hắn khí lực không lớn, nhưng là liền chọc giận hắn.
Hà Bạc An tức giận mười phần quay người, ánh mắt lăng lệ vô cùng, "Cô vừa rồi không nghe. . ."
Một nụ hôn ấm áp ngăn chặn môi của hắn, mang theo mùi rượu cùng tình ý nhiệt liệt, liền để hắn triệt để mơ màng.