Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lần này đụng phải hạt giống số một của thành phố B, một đội toàn là cao thủ ẩn thân, di chuyển rất tinh quái, giỏi nhất là đánh lén.
Trước khi ra sân, họ đã chuẩn bị chiến thuật kỹ lưỡng để đối phó với đội đến từ thành phố B này.
Nguyễn Tiểu Ly đeo tai nghe lên, nhìn thoáng qua Thừa Mặc. Trước khi lên sân khấu, cô đã nói với Thừa Mặc một câu: “Thừa Mặc, tay của em chỉ kiên trì được nửa tiếng thôi.”
Trận đấu này phải kết thúc trong vòng nửa tiếng, nếu không sơ hở sẽ xuất hiện ở vị trí của cô.
Tuy rằng thiếu cô những người còn lại của Hạ Trung vẫn có thể chống lại được, nhưng cô không thể để lộ khuyết điểm của mình, nếu không lần sau ra sân các đội khác sẽ nhằm vào cô mà tấn công làm ảnh hưởng đến chiến thuật của cả đội.
Thừa Mặc cho cô một cái nhìn yên tâm.
Đây là lần đầu tiên Tuấn xuất hiện trước công chúng, mọi người đều rất mong chờ màn trình diễn của cô. Hơn nữa, từ vị trí sắp xếp có thể thấy Tuấn sẽ là chủ công trong ván đấu này.
Vừa bước vào trận đấu, hai đội đã rất ăn ý mà kéo giãn khoảng cách.
Hai bên công kích qua lại chẳng phân biệt được cao thấp. Ngay khi khán giả nghĩ rằng Hạ Trung đã gặp được đối thủ, Tuấn thình lình lao ra từ bụi rậm.
Mọi người đều bất ngờ vì không biết rốt cuộc người đã trốn ở nơi đó từ lúc nào?
Tuấn cầm dao găm liên tục đâm mạnh vào hai người.
“Trời ạ, nhanh quá, tôi không nhìn kịp.”
“Này là chơi đến trình độ cao nhất luôn rồi, hệ thống trò chơi còn vẫn hoạt động bình thường đã là rất tuyệt, sao có thể nhanh được như vậy chứ.”
Trò chơi thịnh hành nhất trên thế giới sao có thể vì tốc độ này mà sập được.
Nguyễn Tiểu Ly cho rằng nếu tay cô lành lặn thì cô còn có thể nhanh hơn nữa.
Thanh máu của hai người bị tấn công tuột không phanh, Nguyễn Tiểu Ly không nhân cơ hội giết luôn bọn họ mà nhanh chóng trốn đi.
“Giết đi, nếu không sẽ được hồi máu!” Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Không đúng… Đệt, chết rồi.”
Chỉ thấy Mạch Thành theo sát tốc độ của Tuấn mà bồi thêm một dao.
Hai người có thao tác tay cực nhanh liên tục anh một đao tôi một đao, đánh xong không hề tham chiến mà lập tức lẩn trốn.
Cách chơi này đúng là làm người ta tức chết!
Mấy người giết người không thể dùng một người giết trong một đòn được à?
Dù sao tốc độ nhanh như vậy thì làm gì còn phải dùng đến hai người, xem trọng chúng tôi quá nhỉ! Mấy người đang khoe tốc độ và độ chuẩn xác à?
Ngay khi mọi người nghĩ rằng hai đội sẽ duy trì nhịp điệu tấn công này thì Thừa Mặc và Tuấn đột nhiên biến mất, các thành viên còn lại của Hạ Trung cũng đánh mạnh vào đội bên kia.
Đối phương bị tình huống thay đổi làm cho giật mình nhưng dần dần cũng bắt kịp tiết tấu, bao vây cả đội Hạ Trung lại.
Khoảnh khắc bọn họ chuẩn bị thu hẹp vòng vây để đánh chết hết Hạ Trung, đột nhiên có hai người từ hai hướng nam và bắc bay lên không trung.
Đó là Thừa Mặc và Nguyễn Tiểu Ly!
Hai người đã đổi vũ khí sang cung tên, và trên đầu cung đều là năm mũi tên.
Đội đến từ thành phố B vốn đang bao vây Hạ Trung, nhưng ngược lại bây giờ họ lại là người bị bao vây.
Trước mặt thì gặp phải sự tấn công mạnh mẽ của Hạ Trung, sau lưng thì có mười mũi tên bắn tới.
Muốn tránh?
Khó.
“Chết tiệt, quên mất hai người kia.”
Chiến thuật ban đầu của họ là ẩn nấp và đánh lén, cuối cùng sẽ bao vây. Chiến thuật này đã được sử dụng nhiều lần, khi thấy đối thủ chuyển sang tấn công mạnh, họ sẽ theo thói quen mà di chuyển rồi dần dần bao vây đối phương.
Nhưng khi bao vây bọn họ đã quên còn có Mạch Thành và Tuấn đang ẩn nấp. Hơn nữa họ cũng cho rằng giải quyết người trong vòng vây xong rồi lại đánh sang hai người kia sẽ rất dễ. Cho dù có mạnh đến đâu cũng chỉ còn lại hai người.
Nhưng hai người kia lại sử dụng cung bắn năm mũi tên một lượt, chẳng phải dùng dao ngắn lao tới đánh!
Trước sự ngạc nhiên và hoan hô của khán giả, Hạ Trung đã chiến thắng mà không ai hy sinh.
Khán giả xem đến phấn khích vô cùng.
“Cuối cùng cũng được xem Thừa Mặc dùng cung tên, mà còn là năm mũi. Tôi nghĩ nhà phát hành game nên nghiên cứu bắn mười mũi tên đi, nói không chừng sẽ có người có thể làm được đó.”
“Thừa Mặc quá mạnh, nhưng cái tôi chú ý là Tuấn lại có thực lực ngang ngửa với Thừa Mặc!”
“Tuấn hay thật, Hạ Trung có hai Thừa Mặc như này ai mà đánh lại.”
“Tuấn đẹp trai quá, nhìn khuôn mặt thật mịn màng, chưa đến hai mươi tuổi đã xuất sắc như vậy rồi, tôi nghĩ mình đã sống uổng phí 25 năm qua.”
“Xem xong giải năm nay tôi sợ mình sẽ bị tự ti mất. Tôi nhận ra trước giờ mình chẳng biết chơi game gì cả, thật là xin lỗi con game này!”
“…”
Lần đầu tiên xuất hiện của Tuấn rõ ràng đã đạt được kết quả đáng kinh ngạc.
Khi Nguyễn Tiểu Ly rút thẻ trò chơi ra, tay phải của cô hơi run. Cô cười nhạt rồi đút tay vào túi.
Thừa Mặc thấy vậy đôi mắt lập tức tối sầm, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Hắn không rõ Tiểu Ly đã nói gì với huấn luyện viên Chung hay chưa, nhưng nếu có thì huấn luyện viên Chung chắc chắn sẽ không để cô thi đấu.
Sau này phải làm sao bây giờ?
Gần đây Tiểu Ác thường quan sát biểu cảm của Thừa Mặc: “Cô đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện nhưng bây giờ Thừa Mặc lại đang lo lắng cho cô.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Thừa Mặc. Lúc này Thừa Mặc đang hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tiểu Ly vỗ hắn: “Tỉnh, tỉnh.”
Thừa Mặc ngẩng đầu lên: “Tiểu Ly, em…”
Cửa bị đẩy ra, tổng biên đạo đội nón đi vào: “Mọi người cùng tôi ra sân khấu giao lưu với MC một chút đi.”
Thông thường khi trận đấu kết thúc, mọi người sẽ được mời lên sân khấu để giao lưu với nhau. Khán giả bên ngoài vẫn đang chờ đợi, mọi người bỏ tai nghe, cất thẻ trò chơi rồi đi theo biên đạo ra ngoài.
Thành viên hai đội vừa lên sân khấu, khán giả bên dưới đã reo hò ầm ĩ.
Lúc này đội đối thủ trông khá mất tinh thần.
Người dẫn chương trình là một nhân vật khá nổi tiếng trong giới phân tích trò chơi, một chị gái siêu ngầu với thân hình cực kỳ hoàn mỹ. Cô liếc mắt nhìn kịch bản một cái rồi bắt đầu phỏng vấn.
“Thừa Mặc, màn trình diễn vừa rồi của bạn lại lần nữa khiến khán giả trầm trồ, nhưng mọi người đều đã biết chiêu thức sở trường của bạn. Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là Tuấn. Tuyệt chiêu của Tuấn giống y như của bạn. Xin hỏi bình thường lúc tập luyện là bạn hướng dẫn cho Tuấn phải không, bạn đã dạy cô ấy chiêu này à?”
Thừa Mặc trả lời: “Không phải em dạy ạ, em ấy đã biết sẵn rồi. Người biết Tuấn của bốn năm về trước chắc sẽ biết em ấy giỏi ở khoản tấn công tầm xa. Em ấy rất giỏi và rất tài năng.”
“Ồ, nghe bạn nói vậy có vẻ bạn rất đề cao Tuấn.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Người dẫn chương trình quay sang Nguyễn Tiểu Ly, mỉm cười: “Chị có thể hỏi em một chuyện không?”
“Dạ.”
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy người dẫn chương trình này muốn làm chuyện gì đó.
Tất cả khán giả dưới đài đều tò mò không biết người dẫn chương trình sẽ hỏi gì.
Người dẫn chương trình cố ý dừng vài giây để kích thích trí tò mò của mọi người, sau đó dùng giọng nói quyến rũ nói: “Tuấn, em thích nam hay nữ?”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Dù bây giờ trông cô vẫn rất đẹp trai nhưng đã không còn dáng vẻ của con trai như lúc trước nữa, có thể nhận ra là con gái, tại sao lại còn có người hỏi câu hỏi này?
Đẹp phi giới tính không được à?
Dưới khán đài có mấy chị gái thét to, bọn họ đều mong chờ câu trả lời của cô.
Qua khóe mắt, Nguyễn Tiểu Ly có thể nhìn thấy đôi mắt rực nóng và dồn nén của Thừa Mặc.
Chậc.
Cô cười tươi, ánh mắt lấp lánh: “Em thích người đẹp.”