Xà Vương vừa thoát ra khỏi đống đá nhọn, còn chưa kịp định hình đã thấy không gian xung quanh mình bị biến động nặng nề, giống như bị ai đó bóp méo.
Khối không gian kì dị dần thu nhỏ rồi ghì chặt cả thân trắn vào bên trong, gần như muốn bóp khối thân thể thành trăm mảnh.
Xà Vương đối với tình hình này không cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn rất thích thú. Hắn đưa con mắt sáng rực nhìn về phía nữ tử trên cao, đôi con người phảng phất tia hài lòng.
Cất lên cái âm giọng khản đặc đầy chậm rãi, hắn lại đưa ánh mắt sáng dán chặt lên hình hài dưới ánh trăng đỏ.
- Bỏ cái này ra khỏi người ta.
- Sao ta phải làm vậy ? Ngươi tưởng ta cũng thiểu năng như ngươi ?
Quân Dao đưa lên một nụ cười như không cười, ánh mắt đầy vẻ chế giễu. Thật giống như đang tận hưởng tác phẩm tuyệt mĩ.
Xà Vương đối với câu nói đầu tiên thì không có phản ứng gì, đến câu thứ hai mới thực sự phẫn nộ.
Hắn không thiểu năng!
Cô mới thiểu năng!
Cả nhà cô đều thiểu năng!
Cố đè nén cảm xúc muốn chửi tục trong lòng xuống, hắn ta mặt cứng đờ.
- Ngươi sẽ không làm hại ta. Ngọc Hồ Đan, ngươi cần mà ?
Câu nói vừa cất ra, cả không gian liền trở về yên lặng. Quân Dao đưa ánh mặt sắc lạnh nhìn về phía hắn ta, cất lên giọng âm trầm.
- Nói rõ ra.
- Cởi trói không gian cho ta, ta cho ngươi Ngọc Hồ Đan.
- Nhớ giữ lời.
Nữ nhân nói xong liền nới lỏng phần kết giới ra.
Được thả tự do, Xà Vương nhanh chóng biến thành dạng người.
Cái con trăn xấu xí đã hoàn toàn biến mất, thay vào là thân ảnh nam nhân đẹp tuyệt mĩ. Hắn ta cười cười, từ lòng bàn tay hiện ra hai viên đan dược rực rỡ.
Quân Dao thấy được vật liền lao đến cướp lấy rồi biến mất trong đêm đen.
Mặt trăng và mặt đất rất nhanh đã trở lại bình thường, tựa như sự kiện ban nãy chưa từng xảy ra.
Sau khi bóng hình nữ nhân biến mất, Xà Vương mới nhìn về khoảng không vô định, ánh mắt thoáng lên tia thích thú.
- Giờ thì ta hiểu lí do cậu lại chọn nữ nhân này rồi.
Trong khu rừng tối, thân ảnh tàn tạ của nữ nhân dần hiện ra qua tầng lá cây rậm rạp.
Bộ y phục trắng tinh rách rưới thấm đầy máu tươi.
Quân Dao tay cầm chặt hai viên đan mà lòng không ngừng biểu tình.
Đúng như hệ thống A Liên nói, việc sử dụng hai danh hiệu cùng lúc tốn rất nhiều sức lực. Cô cảm thấy cơ thể hoàn toàn mềm nhũn, hơi thở phả ra có chút lạnh.
[ Kí chủ, cô không sao chứ ? ]
" Ngươi nghĩ ta có sao không ? "
[...]
[ Có. ] Rất có sao là đằng khác!
Hệ thống nhỏ biểu tình xong liền lặn đi mất, không gian yên ắng trở lại. Mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng lá cây va chạm trong không khí.
Từng tia sáng vàng nhạt bắt đầu xuất hiện khiến bước chân của nữ nhân dần trở nên gấp gáp.
Chỉ còn nửa canh giờ.
- Chết tiệt!
Chửi thề một tiếng, Quân Dao cố gắng dùng hết phần sức lực còn lại mà chạy thật nhanh ra khỏi khu rừng. Dường như các vết thương ngày càng nghiêm trọng cũng không ảnh hưởng đến cô.
Trong đêm tối, bóng dáng nữ nhân trên mình đầy thương tích chạy băng băng qua hàng cây già.
Sau gần mười phút chạy, Quân Dao cũng đã thành công thoát khỏi khu rừng rậm.
Vừa thoát ra khỏi rừng, bóng dáng thiếu nữ vô lực đổ rạp xuống nền đất lạnh. Cô cố hít lấy ngụm khí trời thật lớn, mi mắt nặng trĩu như muốn nhắm chặt lại.
Tiếng thúc ngựa vang lên ngày một gần. Tiếp theo, một đoàn người mang trên mình bộ đồ hắc y bước đến.
Vừa thấy cô, người đứng đầu đã vội nhảy khỏi ngựa, chạy đến bế nữ nhân lên.
Tề Thiên Túc xót xa không thôi, cảm thấy trong lòng có một tảng đá nặng trĩu. Anh cất lên giọng nói có phần nghẹn đi vì xúc động của mình.
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ ?
Nữ nhân không thể nghe rõ câu nói, bên mắt trở nên tối đi trông thấy. Cô vội vàng dùng hết phần sức nhỏ nhoi để hai viên đan vào tay của nam nhân kia, giọng nói đứt quãng khó nghe.
- Ngọc... Hồ Đan.
Nói xong, bàn tay trong không khí đột nhiên buông thõng, mi mắt nhắm chặt lại.
Không gian xung quanh im ắng như tờ.
Thiên Túc thấy tình cảnh này liền sợ đến phát hoảng. Anh vội vàng nhét hai viên đan quý hiếm vào trong túi áo một cách mạnh bạo. Sau rất nhanh đã chạy đến chỗ con ngựa gần mình nhất, một cước đạp bay chủ nhân của ngựa, cướp ngựa chạy về thẳng kinh thành.
Ám vệ xấu số nào đó : ... Ta muốn báo án! Cướp giữa đêm khuya!
Trong đêm đen, bóng hình một nam một nữ điên cuồng phi ngựa, âm thanh xé gió cũng như xé tâm can của nam nhân.
Anh chỉ biết rằng cơ thể của Quân Dao đang ngày càng yếu ớt.
Vương Phủ nến vẫn sáng trưng, xung quanh tấp nập các thái y nổi tiếng.
Còn Tề Minh bây giờ thần sắc vô cùng kém. Đôi môi hắn tái lại và phần da dần mất đi vẻ hồng hào vốn có.
Tề Nhu cứ nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn vào bên trong, không kìm nổi tức giận mà quát lớn.
- Trời sắp sáng rồi! Cả đệ ấy và Quân Dao muội muội vẫn chưa rõ tình trạng, các ngươi muốn chết hay sao ? Một đám ăn hại!
Quan thần và thái y đối với tình cảnh này dù bất bình vẫn không dám hó hé ra nửa chữ, từ đầu tới cuối là im lặng cúi gằm mặt xuống.
" Rầm "
Cánh cửa lớn bật tung ra mạnh mẽ. Ngay sau đó, nam nhân trong tay là một nữ tử toàn thân máu đỏ bước vào, sắc mặt cả hai không ai là tốt.
Tề Thiên Túc vừa vào đã móc từ túi áo ra hai viên đan, tùy tiện ném cho nữ ám vệ Tinh Manh, sau đó liền vội vàng chạy đi thẳng về biệt phủ Vương Hậu.
- Truyền thái y mau! Vương Hậu tình trạng đang vô cùng nguy kịch!
Tề Nhu vừa có được đan đã vội vội vàng vàng nhét một viên vào khuôn miệng khô khốc của nam nhân đang say giấc. Xong việc liền hoảng hốt chạy một mạch theo bước Tề Thiên Túc.
Thái y sau đó rất nhanh cũng chạy theo bọn họ, lòng không ngừng biểu tình than khóc.
Làm thái y cũng rất khổ!
Quân Dao được đưa lên chữa trị, khuôn mặt nữ nhân trắng bệch không chút huyết sắc. Ngoại trừ mặt ra, người của cô không chỗ nào không có máu tươi.
Tỷ đệ nhà họ Tề đứng một bên tay chân run lên từng hồi, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào nữ nhân phía trước.
Gần ba canh giờ trôi qua, trời cũng đã sáng hẳn. Thái y cẩn thận cất đồ nghề lại rồi lui ra ngoài bẩm báo với Tề Thiên Túc.
- Vương Gia, Vương Hậu đã tạm thời đỡ hơn nhưng tình trạng vẫn còn nguy kịch. Với thân thể bây giờ, chỉ một cú ngã lăn cũng đủ để mất mạng. Ngài nhớ chăm sóc cho người một chút.
- Lui đi.
Đáp lại một tiếng mệt mỏi, Tề Thiên Túc cẩn thận đống cánh cửa phủ lại, giao lại Quân Dao cho Tề Nhu chăm sóc. Bước chân hướng thẳng về phía Vương Phủ.
Tề Minh lúc này đang ở trong một không gian tối đen, không có âm thanh cũng không có mùi hương gì. Chỉ là một mảng đen tĩnh lặng.
Hắn nhìn xung quanh hồi lâu, sau không hiểu sao lại dâng lên trong lòng cảm giác sợ hãi.
Nam nhân đưa tay lên ôm lấy phần trái tim co bóp nặng nề, bất giác nghĩ tới một nữ nhân quen thuộc.
Có phải nàng không ?
Đang mải mê suy nghĩ, bốn phía xung quanh hắn đột nhiên bừng sáng. Hiện ra chính giữa tầm mắt hắn là thân ảnh nữ tử một than đầy máu tươi, từ khoé miệng rỉ ra một hàng chất lỏng đỏ thẫm.
Nam nhân nhanh chóng hoá điên. Hắn ta điên cuồng chạy đến phía chân trời, dang tay ra cố gắng chạm vào nữ nhân đang dần yếu đi trước mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn là không thể.
Tề Minh sợ hãi đến mức khoé mắt đỏ au, cổ họng như nghẹn lại. Nơi trái tim cũng càng ngày càng co bóp mạnh mẽ.
Hắn không hiểu tại sao, khi thấy cô như vậy, trái tim hắn lại vô cùng đau đớn.
Đau như muốn nổ tung. Cả thể xác và tinh thần.
Một luồng sáng vàng nhạt không rõ từ đâu đánh thẳng vào thân hình của nam nhân, sau đó liền biến mất không dấu tích. Mà người cũng biến mất theo.
Tề Minh tỉnh dậy đã thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc. Hắn ôm đầu khó khăn ngồi dậy. Sau như nhớ ra điều gì đó mà lại trở nên gấp rút.
Cánh cửa gỗ mở ra, nam nhân thanh nhã một thân bạch y bước vào. Anh đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn vào Tề Minh, âm giọng cất lên vô cùng hời hợt.
- Tỉnh rồi ?
Vừa thấy Tề Thiên Túc, Tề Minh đã vội vàng bước đến trước mặt anh, rất gấp gáp mà hỏi.
- Quân Dao đâu ?
Nghe đến tên người kia, ánh mắt lơ đễnh của nam nhân liền lộ ra tia chán ghét. Anh nhìn vào hắn, cất lên âm giọng lạnh lùng.
- Tỷ vì huynh mà đang ngàn cân treo sợi tóc, huynh vừa lòng chưa ?