Giọng nói Cư Hoài vừa xuất hiện, ý cười vốn còn mang theo khát khao tương lai của Tần Dĩ Nam trong nháy mắt lạnh xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Khuyết Chu, sau khi không nhìn thấy cảm xúc dao động gì trong mắt cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại cẩn thận hỏi: "Tiểu Chu, em sẽ rời đi cùng anh ta sao?"
Sắc mặt Khuyết Chu chuyển biến tốt hơn một chút, linh hỏa đang từng chút từng chút cắn nuốt phong ấn trong thân thể, lực lượng vốn thuộc về thân thể nguyên chủ đang tràn ngập mạch máu của cô, loại cảm giác cường đại này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Cô hít sâu một hơi, trên khuôn mặt xinh đẹp viết đầy hai chữ thỏa mãn.
Sau khi Tân Dĩ Nam hỏi ra vấn đề này, Khuyết Chu hơi liếc mắt nhìn hắn, cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên tôi thích anh rồi."
Thật ra câu trả lời này có chút lập lờ nước đôi, nhưng vết thương trên người hắn vẫn còn đau, điều này làm cho Tần Dĩ Nam không có cách nào suy nghĩ sâu hơn, nhất là khi ánh mắt Khuyết Chu nhìn mình, lý trí đã bị hắn toàn bộ vứt ra sau đầu.
Khi Khuyết Chu nói ra chữ thích kia, Tân Dĩ Nam đã loại bỏ đi nghi ngờ trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Chu đã nói thích hắn rất nhiều lần.
Với tình cảm từ nhỏ tới lớn của bọn họ, nhất định cô sẽ thích hắn nhất, cái tên Cư Hoài kia là cái thá gì, anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, sao có thể so sánh với tình ý của mình dành cho Tiểu Chu được?
"Dĩ Nam, lại đây, tôi giúp anh chữa thương." Linh hỏa cắn nuốt chút phong ấn cuối cùng trong thân thể cô.
Lực lượng cực lớn trong nháy mắt bộc phát lại rất nhanh bị linh khí Khuyết Chu thu nạp, đều lưu lại trong thân thể nguyên chủ.
Cô cảm thấy mình hiện tại chỉ cần phất tay là có thể lật tung một tòa thành thị.
Tuy rằng cái này cũng không tính là gì đối với cô, nhưng trước kia nguyên chủ vẫn bị gọi là củi mục, cảm giác củi mục biến thành một thiên tài thật tốt.
Hạt vừng dùng đầu cái đuôi gãi gãi đầu: "Tỷ tỷ, tỷ muốn cứu Tần Dĩ Nam làm gì?"
"Đương nhiên phải cứu, nguyên chủ bị tra tấn mà chết, Tân Dĩ Nam và Tử Ương cũng phải bị tra tấn một chút mới có thể làm cho nguyên chủ vui vẻ được." Ý cười trên khóe miệng Khuyết Chu càng sâu hơn.
Hạt vừng nhỏ cảm thấy chỉ sợ không phải nguyên chủ cảm thấy vui vẻ, mà là tỷ tỷ mới cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Thân thể nó run lên, đi kèm là cảm giác hưng phấn, chẳng lẽ đi theo đại lão một thời gian dài đã làm nó kích phát tiềm chất biến thái ẩn sâu trong lòng mình rồi sao?
Tần Dĩ Nam đi về phía trước hai bước, Khuyết Chu chỉ nhẹ nhàng phất tay, cánh tay vốn đã gãy của hắn trong nháy mắt nối liền với bả vai của mình.
Cái loại lực lượng cường đại này, cho dù là hắn cũng chưa từng cảm nhận được từ trên người của Tử Do.
Trong giây lát, cánh tay Tần Dĩ Nam và vết thương trên người khôi phục được bảy tám phần.
Hắn còn chưa kịp vui vẻ đã cảm thấy trong nguyên thần của mình có thêm một con mắt khác.
Ánh mắt màu vàng, giống như con ngươi màu vàng bên trái Khuyết Chu.
"Dĩ Nam, đây là thứ tôi dùng để bảo vệ anh, không phải anh cảm thấy không vui chứ?" Khuyết Chu nói.
Tần Dĩ Nam lại lập tức thả lỏng, hóa ra Tiểu Chu lo lắng cho mình, vì bảo vệ mình.
Hắn lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không rồi.
Tiểu Chu, phong ấn của em vừa mới được giải trừ, những người bên ngoài để anh giải quyết giúp em."
Khuyết Chu giơ tay: "Không cần đâu Dĩ Nam, anh đi tìm Tử Ương và Tử Do đi, Cư Hoài để tôi giải quyết."
"Tiểu Chu..." "Chẳng lẽ Dĩ Nam không tin tôi sao? Hay là ngay từ đầu anh đã không tin tôi? Anh cảm thấy tôi vẫn sẽ trở về bên cạnh anh ta? Cùng một nhân loại sao?" Chiêu tiền trảm hậu tấu này của Khuyết Chu đã đánh đòn phủ đầu khiến hạt vừng nhỏ xem mà cảm thấy choáng váng.
Mà Tần Dĩ Nam lại thật sự vứt bỏ mối nghi ngờ trong lòng mình.
Thậm chí khi thấy vẻ mặt Khuyết Chu tỏ ra đau thương, trong lòng hắn lại cảm thấy áy náy, vội vàng lắc đầu: "Không có, anh không có ý này, đương nhiên anh tin tưởng Tiểu Chu rồi."
"Nếu đã tin, vì sao anh lại không đi tìm Tử Ương và Tử Do? Hay là anh còn tình cảm với Tử Ương?"
Tốt lắm! Đầu tiên là cho một miếng kẹo ngọt ngào, sau đó lại trả đũa một lần.
Hạt vừng nhỏ lần thứ 10086 hận không thể mọc ra đôi tay để vỗ tay khen ngợi đại lão.
Tần Dĩ Nam lập tức gật đầu: "Anh tuyệt đối không có tình cảm gì với cô ta, anh hận không thể lập tức giết cô ta, lột da rút gân cô tal"
Nỗi đau của kiếp trước, không phút giây nào hắn có thể quên được!
"Vậy chúng ta hẹn gặp lại nhau ở đây, anh mang Tử Ương đến, còn tôi sẽ mang Cư Hoài đến, được không?"
Rõ ràng thấp hơn Tần Dĩ Nam một chút, rõ ràng Tần Dĩ Nam phải cúi đầu mới có thể nhìn Khuyết Chu.
Nhưng giờ phút này, vẻ mặt Khuyết Chu giống như là nữ vương bễ nghễ thiên hạ.
Hắn biết rõ Khuyết Chu giờ phút này khác với Khuyết Chu trong kiếp trước, nhưng Khuyết Chu trước mắt còn thêm hấp dẫn hắn hơn so với kiếp trước.
Loại thần sắc mị hoặc chúng sinh này, làm cho gương mặt của hắn cũng bắt đầu nóng lên.
Tần Dĩ Nam gật đầu đồng ý: "Chờ anh chứng minh bản thân nha.
Tiểu Chu, chúng ta sẽ kết hôn, được không?" Trong mắt Khuyết Chu hiện lên tia u ám: "Được."
***
Trong rừng rậm Yêu Tinh.
Cư Hoài còn cầm loa.
Vài chiếc xe đẩy đang nghiền nát mọi thứ trong rừng.
Tử Tức ở bên cạnh đều tê dại: "Lão đại, không thể đi vào sâu hơn nữa, chúng ta lấy được hạng mục khai phá nơi này thành địa điểm du lịch, nếu anh làm nổ tung nơi này, vậy khai phá thế nào được?"
Nhưng lời của anh ta chẳng khác nào chưa nói ra khỏi miệng đối với Cư Hoài.
Cư Hoài hoàn toàn không để ý đến lời nói của Tử Tức.
Động vật trong rừng bắt đầu chạy trốn.
Vì tránh gây thương tổn đến động vật nhỏ, sợ một động vật nhỏ nào đó chính là Khuyết Chu, Cư Hoài ngoài miệng thì nói mấy lời hung ác, nhưng thật ra tốc độ chỉ huy xe đẩy đi tới rất chậm.
Tay chân anh bây giờ vẫn còn lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian này, Cư Hoài không có một ngày nào ngủ ngon.
Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu Cư Hoài đều là hình ảnh của Khuyết Chu, lúc cô cười, cô nói chuyện, sau đó anh sẽ nhớ tới những chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm, còn có vài ý nghĩ ngu xuẩn nữa.
Anh lại cảm thấy Khuyết Chu đã thi triển mị thuật gì với mình.
Bây giờ nghĩ lại, thi triển thì thi triển thôi, anh cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần bây giờ Khuyết Chu có thể xuất hiện.
"Nghĩ cái gì vậy?" Một đôi tay nhu nhược không xương đột nhiên bám vào bả vai Cư Hoài.
Mùi thơm quen thuộc truyền đến, ngay sau đó, thân thể Cư Hoài đã bay lên trời.
Bên tai truyền đến tiếng nói tục "mẹ nớ của Tử Tức.
Quay đầu nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn mình.
Niềm vui cực lớn xông lên đầu Cư Hoài cũng không quan tâm bây giờ mình đang ở trên không trung, xoay người muốn ôm Khuyết Chu, thiếu chút nữa ngã từ trên không trung xuống, cũng may cô đã dùng linh khí nâng lưng của anh lên.
Khuyết Chu còn chưa kịp nói nữa, cái ót đã bị bàn tay lớn của Cư Hoài khống chế, sau đó, lá rụng đầy trời, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rừng rậm.
Gió nhẹ nhàng thì thầm bên tai, màu xanh biếc trong mắt cực kỳ giống một bức tranh, chân của bọn họ chạm vào thân cây tráng kiện nhiễm một ít rêu xanh.
Nụ hôn của Cư Hoài đến quá muộn, nhưng cũng đủ nóng bỏng.
Anh muốn lấy lại những ngày mất mát vì không tìm được cô.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng anh mới buông cô ra.
Trừ đôi môi có chút sưng đỏ, Khuyết Chu còn nếm được vị mặn của nước mắt.
Cư Hoài đỏ mắt, hai tay anh đang phát run.
"Anh sai rồi, em đừng đi nữa, được không?"