Giọng nói của cô trở nên giống như trước đây, mang theo chút ỷ lại và trách cứ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tổn thương: "Nếu anh cũng đã sống lại, tôi thấy thái độ của anh đối với Tử Ương, chứng tỏ kiếp trước cô ta chắc chắn đã phản bội anh, bây giờ anh lại bị bạn bè xa lánh, không có ai thật lòng với anh, cho nên anh đưa tôi đi, bên phía Cư Hoài nhất định sẽ nghĩ cách kết thúc tất cả hoạt động của anh ở thế giới con người, Tần Dĩ Nam, anh chỉ còn có tôi."
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam bắt đầu trở nên do dự hoang mang.
Hắn ngước mắt nhìn Khuyết Chu, một màn khói hiện lên, con mèo con xinh đẹp từng chút một biến thành hình dáng của một cô gái.
Giống như trong trí nhớ, nhưng lại không giống lắm.
Thứ giống chính là khuôn mặt kia, không giống chính là khí tràng trên người cô, thiếu nữ lúc trước trong mắt đều là hắn bây giờ đã rút đi vẻ ngây ngô, nhưng khoảng cách của hắn và cô dần trở nên xa xôi.
Tần Dĩ Nam vươn tay, một bàn tay mêm mại đặt lên lòng bàn tay hắn.
"Tôi biết trong lòng anh cũng có hận, trong lòng tôi cũng có.
Thế giới này lớn như vậy, tôi có thể chạy đi đâu? Thay vì hai người chúng ta ở đây tự giết lẫn nhau, còn không bằng chúng ta cùng nhau đặt mục tiêu lên trên người mà chúng ta cần báo thù thì hơn."
"Người nên báo thù?" Tần Dĩ Nam thì thào lặp lại.
Khuyết Chu gật đầu trong giọng nói mang theo mê hoặc: "Đúng vậy, nếu như không phải Tử Ương có lòng ghen tị quá nặng, kiếp trước chúng ta có thể ở cùng một chỗ, cô ta không thể sống hòa thuận với tôi, cho nên bây giờ vẫn muốn giết tôi, không chỉ muốn giết tôi, cô ta còn muốn lợi dụng anh.
Tử Do thì càng quá đáng hơn, ngoài miệng ông ta nói chúng yêu bình đẳng, trên thực tế lại ra vẻ đạo mạo, một lòng chỉ muốn tu luyện, không coi mạng của chúng ta cũng là một mạng người."
Vẻ mặt của Tần Dĩ Nam trở nên ngưng trọng.
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ những lời mà Khuyết Chu nói.
Giọng nói của Khuyết Chu chui vào trong đầu hắn, bao bọc toàn bộ ý thức: "Chỉ cần chúng ta có thể giết Tử Do và Tử Ương, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Ngay sau đó, Khuyết Chu lại thở dài: "Bây giờ linh khí của tôi còn chưa đủ, thậm chí cũng không thể duy trì hình người được lâu.
Tần Dĩ Nam, kế hoạch báo thù chỉ có thể dựa vào anh, bây giờ anh có thể tin tưởng tôi, người bên ngoài đều muốn giết chúng ta, chỉ có tôi mới đối xử thật lòng với anh."
Khuyết Chu càng nói, vẻ mặt của Tần Dĩ Nam lại càng ngưng trọng.
Cô biết, Tân Dĩ Nam đã nghe lọt tai.
Bề ngoài Tần Dĩ Nam thoạt nhìn giống như đầu óc tỉnh táo sau khi sống lại, nhưng thật ra vẫn như trước đây, thậm chí hắn còn là một bộ não chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Kiếp trước bởi vì lời ngon tiếng ngọt của Tử Ương mà hiến dâng luôn cả mạng của mình, kiếp này lại vì áy náy và yêu thích mà lúc đối mặt với cô, chỉ cần cô nói mấy lời dễ nghe, hắn sẽ nói gì nghe nấy.
Tần Dĩ Nam trầm mặc thật lâu làm cho hạt vừng nhỏ cũng có chút lo lắng đề phòng.
Nhưng một lát sau, hắn lại gật đầu sau đó nói: "Tiểu Chu, em nói đúng, hiện tại chỉ có hai người chúng ta nương tựa lẫn nhau, anh muốn giết Tử Ương và Tử Do..."
"Ừ... vậy phong ấn của tôi..." Con ngươi xinh đẹp đảo qua ánh mắt Tần Dĩ Nam.
Hắn lập tức nói: "Tiểu Chu, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em giải trừ phong ấn, hiện tại trong rừng rậm rất loạn, để anh tìm một cơ hội giải trừ phong ấn cho em, sau đó giết Tử Do và Tử Ương, chúng ta có thể yên tâm sống trong rừng rậm, vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau."
"Dĩ Nam, anh thật tốt."
Khuyết Chu chỉ nói mấy lời ngon ngọt, thậm chí không cần phải trả giá gì cho hành động của mình đã khiến cho Tần Dĩ Nam mất phương hướng.
Hạt vừng nhỏ cực kỳ khiếp sợ: "Tỷ tỷ, ta không nghĩ tới hắn ngu xuẩn như vậy."
"Không phải hắn ngu xuẩn mà là quá mức tự tin, hắn vẫn tin tưởng ta còn thích hắn, nhất định sẽ tha thứ cho hắn, cho nên lúc đầu ta tỏ ra bất mãn với hắn, cách này sẽ kích phát lửa giận trong lòng hắn, nếu như ngay từ đầu ta đã nghe lời hắn, kết quả chính là... dâm vào vết xe đổ của kiếp trước."
Đây là thói hư tật xấu của đàn ông.
Nếu Khuyết Chu vẫn là con mèo nhỏ cái gì cũng không biết, không rành thế sự vô cùng ngây thơ kia, qua một thời gian dài, Tân Dĩ Nam sẽ cảm thấy không thú vị.
Bây giờ cô muốn hắn không thể đoán ra mình đang nghĩ gì, vậy mới có thể kích thích dục vọng thắng thua của hắn, mới có thể bị cô khống chế, sau đó ngoan ngoãn nghe lời.
Hạt vừng nhỏ không hiểu lời đại lão nói, nhưng nó vẫn rất khiếp sợ.
Chỉ cảm thấy mỗi lần đại lão đều có thể gắt gao làm cho tâm tư người ta phải đắn đo.
Mấy ngày sau, Tần Dĩ Nam cũng không thể nào ở yên trong hang động.
Hắn chỉ mang chút đồ ăn trở về, cả người thường xuyên mệt mỏi, hoặc là mang theo vết thương xuất hiện.
Mỗi lần Tần Dĩ Nam bị thương, Khuyết Chu đều quan tâm một cách thích hợp, tùy tiện băng bó vết thương cho hắn vài cái, Tân Dĩ Nam đã cảm động rối tinh rối mù.
Vài ngày trôi qua, mặc kệ Khuyết Chu nói cái gì hắn đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cho đến ngày thứ mười.
Một nửa cánh tay Tần Dĩ Nam cũng sắp biến mất.
Trong tay hắn cầm một đóa hoa là thánh vật của Hồ tộc cực giống hoa Bỉ Ngạn xuất hiện.
Tuy rằng hình dạng là hoa, nhưng thật ra là một đóa linh hỏa.
Cánh tay của Tần Dĩ Nam đều bị bỏng, hắn đưa linh hỏa đến trước mắt Khuyết Chu, trong mắt tràn đầy mong mỏi: "Tiểu Chu, anh đã mang đồ vật về rồi, em mau nuốt vào đi, linh hỏa này có lẽ sẽ làm cho trong lòng em bỏng rát, cảm thấy đau khổ, nhưng sau khi đau khổ qua đi, em có thể khôi phục lại bình thường."
Ngoại trừ nửa cánh tay không còn, trên mặt tuấn lãng của hắn cũng đều là vết máu.
Điều này làm cho Khuyết Chu nhớ tới trong nội dung cốt truyện, linh khí của nguyên chủ bị Tử Ương và Tần Dĩ Nam tước đoạt.
Khi đó nguyên chủ bị nhốt trong phòng nhỏ, khi Tần Dĩ Nam mở cửa, nguyên chủ chỉ rưng rưng, cười nói với Tần Dĩ Nam: "Anh trai, chị dâu, những linh khí này có đủ không? Em cảm thấy linh khí của em không còn bao nhiêu nữa, có thể thả Tiểu Chu xuống không? Tiểu Chu hơi đau."
Đối với việc này, Tần Dĩ Nam chỉ trả lời: "Tiểu Chu ngoan, linh khí trên người em còn rất nhiều, còn cần ở lại đây một thời gian nữa."
Cái loại thống khổ này, Khuyết Chu nhắm mắt lại cảm thụ, đau đớn thật giống như mắc bệnh ung thư, ánh mắt của cô nhìn như thương xót, nhưng thật ra không có chút cảm giác đáng thương nào.
Chỉ là tâm mắt Tần Dĩ Nam bị máu tươi che lấp, khi Khuyết Chu vươn tay về phía hắn, thậm chí trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.
Quả nhiên Tiểu Chu nói không sai, chỉ cân cô không chê hắn, cô sẽ vĩnh viễn ở bên hắn.
Sau khi Tiểu Chu khôi phục, hắn nhất định sẽ cùng Tiểu Chu nghiêm túc tu luyện, sống thêm trăm ngàn năm ở thế giới con người, cuối cùng biến mất trong đất trời.
Khóe miệng Tần Dĩ Nam hiện lên nụ cười, linh hỏa từ lòng bàn tay hắn rơi xuống lòng bàn tay Khuyết Chu.
Trong nháy mắt tiếp xúc với lòng bàn tay, Khuyết Chu cảm nhận được hai cỗ lực lượng ở trong thân thể của mình va chạm vào nhau.
Sắc mặt cô trắng bệch, trong miệng phun ra máu tươi, sau đó cánh tay chống lên bên cạnh bàn, không để cho thân thể của mình ngã xuống.
"Tiểu Chu!" Tần Dĩ Nam lo lắng tiến lên một bước.
Khuyết Chu giơ tay: "Tôi không sao."
"Âm ầmlI!" Bên ngoài hang động truyền đến một âm thanh, giống như âm thanh có vật gì đó nổ tung.
Sau đó là tiếng bánh xe nghiền ép.
Nhưng nơi này là nơi hẻo lánh nhất của rừng rậm Yêu Tỉnh, xe ở đâu ra?
Ngay sau đó, tiếng bánh xe nghiền ép truyên vào tai Tân Dĩ Nam và Khuyết Chu, là âm thanh quen thuộc thông qua loa truyên ra.
Giờ phút này, Cư Hoài đứng ở trên xe việt dã, anh cầm cái loa có âm thanh khuếch đại siêu lớn, trâm giọng mở miệng: "Yêu tinh trong rừng rậm Yêu Tinh nghe cho kỹ đây, tôi cho các người một ngày để tìm ra Khuyết Chu, không thể làm cô ấy bị thương, nếu tôi không nhìn thấy cô ấy, vậy tôi sẽ san bằng khu rừng rậm này thành bình địa!"