Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 8: Nhóc Con Lại Đây.




Lỗ tai Hư Tiểu Đường đột nhiên giật giật: "Diên Diên, nhóc đáng thương sắp tới rồi đây! Nhớ kỹ lời tôi vừa nói đó!"

Nam Diên lười biếng híp mắt.

Được rồi, không phải chỉ là nuôi một đứa bé thôi sao.

Mặc dù nàng không có chút kinh nghiệm gì, nhưng mọi người đều biết cha của nàng nổi tiếng là cuồng ma sủng vợ, mẹ nàng cũng bị cũng bị cha nàng sủng thành một đứa trẻ.

Cho nên.

Nàng nàng chỉ cần học theo cha nàng một chút là được rồi.

Cũng không cần sủng đối phương như đứa trẻ nữa, bởi vì hắn vốn đã là một đứa trẻ rồi.

Chỉ cần hắn luôn giữ tính cách ngây thơ là được.

"Thành chủ, đã dẫn người đến."

Nam Diên nhìn đứa nhỏ mà lão quản gia dẫn tới, yên lặng dò xét.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trên người cậu không hề có một mùi khai khó ngửi nữa, tóc tai rối bù bẩn thỉu trên đầu cũng đã được xử lý tốt chải thành nếp, mặc lên người một bộ quần áo trang trọng che khuất da thịt xanh tím thối rữa.

Bây giờ nhìn đã thuận mắt hơn nhiều.

Lão quản gia thử thăm dò hỏi: "Thành chủ, trong phủ vừa vặn thiếu một gã sai vặt, hay là để hắn… "

Nam Diên vuốt nhẹ bộ lông mượt như nhung của Hư Tiểu Đường, thản nhiên nói: "Sau này hắn sẽ ở lại cạnh ta."

Tiểu quái thai đang cúi thấp đầu hai mắt cũng trừng lớn, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.



"Thành chủ muốn để tên nhóc xấu... đứa nhỏ này hầu hạ bên cạnh sao?"

Đâu chỉ lão quản gia khiếp sợ, bọn nha hoàn trong phòng cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

Lão quản gia cau mày nói: "Thành chủ, chuyện này sợ là không ổn, dù sao hắn ta cũng là nam tử. Ta sờ thử xương cốt của hắn chắc cũng khoảng mười hai mười ba tuổi rồi."

Nam Diên khẽ giật mình, nhìn lại đứa nhóc gầy trơ xương trước mặt mình một lần nữa.

Oa, lớn như vậy sao?

Nàng còn tưởng cùng lắm hắn mới chỉ mười tuổi.

Phát hiện nàng đang do dự, khóe miệng tiểu quái thai căng cứng.

"Trong mắt ta, hắn cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi." Nam Diên nói.

Lão quản gia nghe vậy cũng không ngờ, nhưng cũng không khuyên thêm gì nữa, chỉ đề nghị: "Thành chủ, đứa nhỏ này không hiểu chuyện gì cả, hay là để ta dạy dỗ mấy ngày sau lại đưa đến?"

Nam Diên một lát rồi gật đầu: "Cũng được."

"Tiểu hài nhi, ngươi qua đây." Nam Diên vẫy tay gọi cậu nhóc.

Tiểu quái thai không dám bước lên trước.

"Về sau ngươi chỉ cần nghe lời của một mình ta." Ngừng lại một lát: "Ta bảo ngươi tới đây."

Bình thường chỉ cần nàng hơi nhấc ngón tay một cái, những tên tiểu yêu muốn lấy lòng nàng đã nhanh nhẹn vui vẻ bò tới, thế mà vật nhỏ này lại còn do dự?



Xem ra đúng là rất ngốc, đến nịnh bợ nàng mà cũng không biết.

Đã quen làm một vị nữ vương mặt lạnh, nàng không cần nói bất cứ lời nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy một cỗ áp bách, huống hồ câu nói này của nàng còn lộ ra vẻ không vui.

Tiểu quái thai nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đi tới.

Đến khi chỉ còn cách chừng hai ba bước chân hắn ngừng lại, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn nàng.

Hắn nhớ rõ nàng từng ghét bỏ hắn.

Mặc dù không biết nữ nhân này có phải đơn thuần có lòng tốt muốn giữ hắn hay không, nhưng hắn biết nếu như muốn tiếp tục ở lại đây, hắn chắc chắn phải lấy lòng nữ nhân này.

Trong phút chốc, trong đầu hắn liền hiện lên một suy nghĩ lớn mật.

Sau một trận lo lắng bất an, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vị thành chủ đại nhân này.

Vẻ mặt đứa nhỏ này vô cùng khẩn trương nhưng cũng không giấu được vẻ khát khao, đôi mắt long lanh tỏa sáng, con mắt phải hoàn hảo chớp chớp tựa như đá quý mới được làn nước gột rửa qua.

Nam Diên sững sờ, ánh mắt rơi vào con mắt phải của hắn.

Nàng sống gần mấy nghìn năm rồi nhưng đam mê cũng chỉ có mấy thứ.

Một là thích rượu, hai là thích lông, ba là thích sưu tập các loại đá quý ngọc ngà, đặc biệt là những đồ vật sáng lấp lánh.

Mắt của đưa bé trông cực kỳ giống đá quý đang phát ra ánh sáng.

Nếu như sau khi móc ra còn có thể đẹp như vậy, Nam Diên nói không chừng cũng sẽ động thủ.

Chẳng qua nàng là người vô cùng có liêm sỉ, nếu có đào một đôi mắt của người khác nhất định sẽ trả lại cho đối phương một đôi mắt tốt hơn.