[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 7: Nhập Phủ Làm Con Nuôi?




Thời điểm quản gia tìm thấy người đã là một ngày sau.

Tiểu quái thai đang co quắp trong một nơi hẻo lánh, chân tay gầy còm như cảng gà đang cầm lấy một cái màn thầu rắn cấc mà gặm.

Vốn dĩ ông ta cho rằng đó là một đứa trẻ môi hồng răng trắng, sao có thể ngờ được lại là một kẻ quái dị người chê chó ghét, lại còn dám hành hung đả thương người khác nữa.

Nếu không phải chuyện kia của tiểu công tử Tiết gia ồn ào không nhỏ, chỉ sợ lão quản gia còn phải quanh quẩn mấy vòng nữa mới có thể tìm được người.

"Thành Chủ lệnh nằm trong tay ngươi phải không?"

Tiểu quái thai sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện người này đang nói chuyện với hắn.

... Thành Chủ lệnh?

Đây là người của phủ thành chủ!

Nhìn vẻ mặt của ông ta không phải đến hỏi tội.

Chắc là…

Con ngươi tĩnh mịch âm u của tiểu quái thai phát ra thứ ánh sáng chói mắt.

Hắn vội vàng móc tấm bảng gỗ từ trong ngực ra.

Lão quản gia cũng không nhận trực tiếp.

Gã sai vặt sau lưng ông ta nhận lấy, dùng tay áo xoa xoa rồi mới đưa cho ông ta.

Quang mang trong mắt tiểu quái thai nhanh chóng tắt ngúm, con ngươi cụp xuống che giấu cảm xúc thật sự.

Mặc dù lão quản gia là kẻ có tâm tư tỉ mỉ nhưng tiểu quái thai vẫn thấy trong mắt ông ta ẩn chứa sự chán ghét với mình.

Không có người nào thích hắn cả.

Trên người hắn vừa bẩn vừa thối, lại kẻ cái quái thai, tất cả mọi người đều hận không thể khiến hắn chết đi cho đỡ bẩn mắt của bọn họ.

"Ngươi đi theo ta, thành chủ muốn gặp ngươi." Lão quản gia lên tiếng.



Khi tiểu quái thai ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã trở nên cẩn thận từng li từng tí như con sâu con kiến hèn mọn, chỉ cần một chút ơn huệ nhỏ cũng có thể khiến hắn bỏ đi tôn nghiêm của mình.

Cứ như vậy, tiểu quái thai tiến vào phủ thành chủ.

Còn chưa kịp quan sát nơi sinh hoạt của quý tộc, hắn đã bị người ta ném vào một cái thùng gỗ lớn.

Trong thùng là nước nóng.

Đối với rất nhiều bách tính mà nói nước nóng là thứ đồ vô cùng xa xỉ.

Sau lưng, gã sai vặt cầm một cái bàn chải cọ tới cọ lui trên làn da cáu bẩn của hắn.

Rất đau, nhưng là tiểu quái thai cũng không ho he tiếng nào.

Hai mắt hắn không nhìn lung tung mà nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện, con mắt phải hoàn hảo kia sau khi được rửa sạch vết bẩn trông thật xinh đẹp.

Con ngươi đen nhánh giống như viên hắc diệu thạch mới được ngâm trong nước.

Lông mi dày lại cong vút lên, lúc hơi rung động trông như cánh bướm.

Đáng tiếc, dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là bướm bị mất cánh, cũng chỉ là kẻ dị dạng.

Trong lòng tên sai vặt cọ lưng cho hắn vô cùng tức giận, cầm bàn chải hung hăng chà mạnh lên tấm lưng đầy vết thương của hắn, trong lòng chua chát mắt thầm: "Mẹ nó, ta thật sự không hiểu, một kẻ quái dị như ngươi sao có thể được thành chủ ưu ái..."

Thành chủ có tiếng là người đam mê sắc đẹp, bởi vì hắn xấu xí nên cũng chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc thấp kém nhất.

Nhưng hắn cũng không có gì oán hận cả, ai bảo hắn không có một gương mặt anh tuấn, không thể hầu hạ trước mặt thành chủ đại nhân.

Thế nhưng cái tên quái dị này dựa vào cái gì?

Hắn xấu đến mức chỉ cần nhìn một chút đã muốn ói, thế mà thành chủ lại muốn gặp hắn?

Tiểu quái thai không lên tiếng , để mặc cho hắn nhục mạ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tiểu quái thai mặc vào một bộ y phục sạch đẹp.

Là vải bông, rất ấm áp.



Hắn lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước chân vào phủ.

Nhưng mà, sau khi những vết bẩn trên mặt biến mất, gương mặt tràn đầy bướu thịt của tiểu quái thai lại càng thêm xấu xí.

Nụ cười này của hắn khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Gã sai vặt dẫn đường rùng mình một cái, vừa sợ hãi lại vừa buồn nôn.

Lúc này Nam Diên đã biết cảnh ngộ của đứa nhóc.

Chẳng qua trong lòng nàng cũng không hề dao động chút nào.

Thế giới cường giả vi tôn, kẻ yếu sẽ bị như vậy.

Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt nhỏ dụi mắt, khóc chít chít mà nói: "Thật đáng thương, Diên Diên, cậu nhất định phải nuôi hắn thật tốt, dựa theo bút ký cha tôi để lại cho tôi, nuôi trẻ nhỏ có thể kích phát lòng thương hại của một người.

Nếu như Diên Diên có thể nuôi dưỡng đứa trẻ này thật tốt giống như mẹ ruột đối xử với hắn, tâm tư của cậu nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, trở thành Thánh Mẫu cũng chỉ trong tầm tay!

Sau đó ánh sáng Thánh Mẫu của Diên Diên chiếu qua toàn bộ lục địa, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tín ngưỡng chi lực."

Nghe thấy quả cầu nhỏ này dùng giọng nói vô cùng dễ thương nói cái gì mà Thánh Mẫu với cả không Thánh Mẫu, trong nháy mắt Nam Diên có cảm giác muốn đánh thú.

"Diên Diên, tại sao cậu lại không nói chuyện?"

"Đề nghị của tôi không tốt sao?"

"Cậu lập tức sẽ có một đứa con nuôi, có hài lòng hay không?"

"Cha mẹ tôi lúc trước sinh ra tôi cũng rất vui vẻ nha."

Nam Diên: ...

Ngốc chết mất.

Cha của Hư Tiểu Đường nhìn dáng vẻ cũng không thông minh lắm, Hư Tiểu Đường nhìn lại càng ngốc hơn.

Không, không phải nhìn giống, mà nó chính là ngốc luôn.