Bùi Tử Thanh chợt nghe thấy lời này, tim đập loạn nhịp.
Hắn mặt không đổi sắc giải thích: “A tỷ, tối qua đệ gặp ác mộng.”
Nam Diên thầm nghĩ: Còn phải nói sao, chắc chắn đêm qua đệ đã mơ thấy thứ gì kỳ quái rồi.
"Đệ mơ thấy mình đang đi trong băng tuyết, run rẩy vì lạnh, rồi có một nàng tiên từ trên trời rơi xuống đưa cho đệ chiếc chăn bông, nhưng đệ lại nằm trong tuyết, dù có quấn trong chăn bông thì cũng lạnh thôi. Nên đệ liều mạng ôm chặt lấy chăn bông đi … Sau đó, đệ bị cơn nóng đánh thức. ”
Nói đến chỗ này, Bùi Tử Thanh bực bội gãi đầu:“A tỷ chắc chắn không thể đoán được vì sao đệ lại có giấc mơ như thế, bởi vì tối qua đệ không đóng cửa sổ trước khi đi ngủ, gió lạnh lùa qua cửa sổ, tạt vào đầu
Đệ mơ màng đổ mồ hôi, nên sang phòng bên thay áo quần. "
Mặc dù hiện tại hắn và a tỷ đều đang ngủ ở phòng chính, nhưng a tỷ có để lại thiên phòng cho hắn, ngày thường hắn tắm gội và thay quần áo đều ở thiên phòng này.
Ngoài ra…
Khi a tỷ đi tắm, hắn cũng sẽ sang thiên phòng tránh một lúc.
“Nên.” Nam Diên liếc hắn một cái.
Bùi Tử Thanh nhìn nàng đầy xót xa: "A tỷ, đệ bị gió lạnh thổi cả đêm, a tỷ không thấy đau xót cho đệ, sao tỷ lại nói rằng đệ đáng bị như vậy?
Nhưng mà, làm phiền đến a tỷ là đệ không đúng, vì vậy, đệ đã nghĩ về nó cả buổi sáng. Cảm thấy bản thân tốt nhất nên chuyển sang phòng bên. "
Nam Diên im lặng: " Đối với ta không có gì nghiêm trọng, nếu là bởi vì cái này thì không cần phải làm thế. "
“A tỷ, không phải hoàn toàn đều là vì chuyện này, thật ra sống ở gian ngoài, là suy nghĩ cho tâm tư của a tỷ, mà đệ lại thường xuyên làm phiền a tỷ. ”
Lần này Nam Diên chưa kịp nói gì thì Hư Tiểu Đường trong vòng tay nàng bắt đầu chế nhạo: “Gạt người, rõ ràng là ngươi sợ, không dám sống một mình.”
Bùi Tử Thanh:...
Hắn không có, lúc trước là a tỷ hiểu lầm hắn.
Hắn chỉ là tham luyến sự ôn nhu của a tỷ.
“A tỷ, đệ không còn nhỏ nữa.”
Ngay khi Nam Diên nghe thấy lời này liền hiểu ra.
Cứ tưởng đứa nhỏ này không có thời kỳ nổi loạn, nhưng không ngờ chuyện này lại ập đến.
Chà, quả thực hắn không còn nhỏ, nhưng cũng chưa lớn, nên nàng thường coi hắn như đứa nhỏ từ ba năm trước.
Nam Diên gật đầu, Bùi Tử Thanh lập tức lấy nệm ôm ra ngoài.
Rất đơn giản và dứt khoát.
Trong lòng Nam Diên cảm thán một tiếng, con lớn không nghe lời mẫu thân.
…
Mấy ngày sau, Nam Diên phát hiện ra điều gì đó càng thương tâm hơn.
Nàng không cảm xúc chọc chọc cái bụng tròn vo của Hư Tiểu Đường: “A Thanh gần đây không phải là tránh né ta chứ?"
"Hả? Diên Diên nói như vậy, hình như là thế, trước kia mỗi ngày hắn đều muốn lượn lờ trước mặt Diên Diên mấy lần, gần đây vội đến độ cũng không giúp ta chải lông.
Diên Diên, cậu nghĩ có phải hắn nuôi chó bên ngoài không? "
Nam Diên: ...
"Tiểu Đường, nếu cậu không hiểu thì đừng nói lung tung. "
Hư Tiểu Đường duỗi cái lưỡi nhỏ liếm móng vuốt của chính mình, hừ hừ, hắn một mực ngâm mình trong núi Tuyết Vụ mà không chịu quay lại chắc chắn vì có chó ở bên ngoài.
Nam Diên nhìn phía xa.
Ai, nhãi con lớn, cũng có bí mật nhỏ của bản thân.
Đây tựa hồ là điều mà người mẹ nào cũng phải trải qua?
Là một trưởng bối tốt, nàng sẽ cho đứa nhỏ đủ không gian riêng tư.
Bùi Tử Thanh quả thực đang cố ý tránh Nam Diên, hắn phải cấp bách muốn làm gì đó để chuyển dời sự chú ý của mình.
Ngay cả Vân Vụ hắn cũng không gặp, một mình trốn trong thế giới riêng, đau khổ giãy giụa.
Sau khi săn được một đầu hung thú, Bùi Tử Thanh nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Hắn nhìn bầu trời xám xịt phía trên rừng Tuyết Vụ, thất thần.
Mồ hôi đầm đìa khiến hắn cũng đưa ra được quyết định của riêng mình.
A tỷ chỉ có thể là a tỷ, không gì khác.
Đó là sự tồn tại thánh khiết nhất trong trái tim hắn, hắn không cho phép bất cứ ai làm ô uế nó.
Kể cả... chính hắn.
Bùi Tử Thanh cẩn thận lau sạch vết máu trên người, thay quần áo sạch sẽ rồi tự mình xông khói hương đã chuẩn bị trước để đảm bảo máu trên người không bị nồng.
A tỷ có thói sạch sẽ thì hắn cũng phải đảm bảo sạch sẽ, mặc dù a tỷ có thể chịu được mùi máu hơn những mùi khác.
Sau khi giải tỏa tâm trạng, Bùi Tử Thanh trở về phủ đệ.
Vừa mới trở về, hắn liền phát hiện ra có chuyện khác thường.
Trong phủ có người tới!
Nhìn vào, đối phương hẳn là rất có địa vị.
Xe họ dùng nai sừng tấm cao lớn xinh đẹp kéo, hạ nhân của bọn họ mặc loại vải lụa mà những người giàu có ở thành Tích Tuyết mới có thể mua được ...
Ngoài chính sảnh nghị sự có người của bọn họ canh giữ không cho kẻ nào tới gần.
Một lão hầu trong biệt thự đi ngang qua, khi nhìn thấy Bùi Tử Thanh, liền chào hắn: “Tiểu công tử.”
“Ai tới vậy?” Bùi Tử Thanh cau mày hỏi.
Lão hầu thấp giọng đáp: “Là người Trang gia ở Thanh Hoà.”
“Trang gia Thanh Hoà?” Bùi Tử Thanh lẩm bẩm lặp lại một câu.
“Vì sao người Trang gia Thanh Hòa lại tới thành Tích Tuyết?”
Hai nơi này quăng hai sào cũng không liên quan.
"Cái này ..." Lão hầu ngập ngừng nhìn về phía sau, thấp giọng nói: "Khi lão Thành chủ còn tại thế, tình cờ cứu mạng Trang gia chủ.
Trang gia chủ để trả ơn, liền cùng lão thành chủ định ra một mối hôn sự, đem đứa con trai út đến ở rể phủ thành chủ…"
Chớ nói thành Thanh Hoà là thành giàu có và nổi danh ở đại lục Thương Miểu, chỉ kể riêng đến Trang gia này.
Đó là một trong những thế gia Linh Tu số một số hai.
Mấy trăm năm nay, Trang gia đã có không ít Linh Tu đại năng đi ra, bọn họ cực kỳ có danh vọng ở toàn bộ đại lục Thương Miểu.
Ngược lại thành Tích Tuyết rất ít Linh Tu, thậm chí ngay cả lão thành chủ cũng chỉ là Võ Tu trung cấp, mặc dù có thể dời đồi bỏ núi, nhưng so ra vẫn kém Linh Tu.
Chính là vì thành Tích Tuyết xa xôi lạc hậu, nên hắn mới có thể làm thành chủ, đổi lại bất cứ nơi nào, tu vi của ông ta cũng không đáng chú ý.
Lão thành chủ mơ tưởng sinh ra một đứa nhỏ có linh căn, nên hao hết tâm tư kết hôn với một Linh Tu trung cấp.
Tuy nhiên, đứa con gái do hai người sinh ra vẫn không có Linh căn, chỉ có thể làm một Võ Tu.
Lão thành chủ cũng muốn tìm thêm vài nữ nhân khác để thử, nhưng hắn và phu nhân phu thê tình thâm nên cuối cùng từ bỏ cách này.
Vì vậy sau khi Trang thành chủ đưa ra mối hôn sự này, cho dù chỉ có ý muốn báo ân, lão thành chủ cũng vui vẻ đáp ứng.
Hắn không sinh được, nhưng con gái của hắn và hậu thế Trang gia có thể sinh ra một đứa trẻ có linh căn.
Lão thành chủ không ngừng suy nghĩ điều này cho đến khi qua đời.
Vốn tưởng rằng Trang gia đã quên lời hứa ban đầu, không ngờ vài năm sau cái chết của lão thành chủ, đứa con trai nhỏ của Trang gia lại chủ động tìm đến cửa.
Sau khi nghe những lời của lão hầu, Bùi Tử Thanh đứng sững sờ tại chỗ, đôi mắt vô thần.
Kết thân?
A tỷ, tỷ thực sự sẽ kết thân với một nam nhân khác?
Sao có thể, a tỷ sao lại có thể gả cho người khác…
Thiếu niên nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ bừng, khoé mắt muốn nứt ra, toàn thân run rẩy.
Bộ dáng làm người ta sợ hãi.
Lão hầu bị doạ không nhẹ, vội vàng bỏ đi.
Sau khi Bùi Tử Thanh hoàn hồn lại, hắn che tim mình, hồn bay phách lạc rời khỏi đó.
Lúc này hắn không thể kiểm soát được cảm xúc mình, hắn không muốn a tỷ nhìn thấy mình như thế này.
“Bùi tiểu công tử sao lại trốn một mình ở đây chán nản?”
Bùi Tử Thanh bỗng nhiên quay người, nhìn thấy nam nhân phía sau, sắc mặt hắn trầm xuống: “Sao ngươi lại ở đây?”
Vân Vụ vui vẻ: “Bùi tiểu công tử, thành chủ không bao giờ cấm túc ta, ta muốn đi đâu thì đi. ”
Bùi Tử Thanh lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
"Trang gia Thanh Hoà, Bùi tiểu công tử nhìn thấy rồi sao?" Vân Vụ cười nói: "Nói một nhà Trang gia bằng mười tòa thành cũng không quá, ta vừa liếc mắt một cái nhìn tiểu công tử Trang gia kia, lớn lên thật là tuấn tú lịch sự, là rồng phượng trong loài người."
_VLAT_