Tuyết dày bay tán loạn, thế giới trắng xóa một mảnh, một quái thai xấu xí đi ngược gió tuyết, để lại hai hàng dấu chân trông không thấy điểm cuối.
Hắn đã đi trên nền tuyết từ rất lâu, vừa đói lại vừa lạnh.
Sau đó, thiếu niên chịu đựng không nổi, ngã xuống đống tuyết.
Tuyết lạnh băng tạt vào mặt, hắn cảm thấy máu trên người dần dần trở nên lạnh hơn.
Hắn sắp chịu không nổi nữa.
Có lẽ sau khi nhắm mắt, hắn chẳng thể tỉnh lại. Tuyết rơi dày đặc sẽ nhấn chìm cơ thể hắn, chôn vùi hắn trong băng tuyết này.
Khi mí mắt của thiếu niên ngày càng nặng hơn, hắn nhìn thấy một đạo bạch quang xuất hiện ở chân trời.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thứ ánh sáng thánh khiết như vậy, cực kỳ xinh đẹp.
Một nữ nhân mảnh mai trong chiếc váy đen bước ra từ trong bạch quang.
Thân thể của nữ nhân có một vầng hào quang mờ nhạt, khuôn mặt đó cũng ẩn hiện dưới lớp ánh sáng khiến người ta nhìn không rõ.
"Tiên tử..." Thiếu niên thò tay ra xa, giọng nói khô khốc khó nghe.
Tiên tử thánh khiết như tuyết liên ở núi cao, giọng nói lạnh như gió tuyết: "Ta là tiên tử trên trời, phụ trách băng tuyết giữa thiên địa, lần này ta hạ phàm độ kiếp. Mà ngươi, chính là kiếp số của ta."
"Kiếp số? Ta?" Thiếu niên vô lực lẩm bẩm, cố gắng mở mắt và nhìn về phía nàng.
Thế nhưng, hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt đó.
Lúc sắp chết, hắn nghe thấy tiên tử nói: “Bất kể điều ước của ngươi là gì, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Có lẽ đó chính là giọng nói êm tai nhất mà hắn từng nghe.
"Ta muốn sống, ta muốn trở nên mạnh mẽ..." Thiếu niên cố gắng nói hết những lời cuối cùng của mình.
Hắn cho rằng, đây chẳng qua chỉ là ảo giác xuất hiện khi hắn sắp hấp hối.
Tuy nhiên, khi thiếu niên mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình vẫn còn sống.
Hắn nằm trong một căn phòng được phủ kín bởi thảm, trái lại tim vẫn đập.
Tấm thảm trên mặt đất không biết là lông của linh thú gì, mềm mại ấm áp, trực tiếp chạm vào da thịt, dễ chịu đến mức lỗ chân lông toàn thân hắn đều giãn ra.
Đây là cảm giác mà trước đây hắn chưa bao giờ có.
Không bao lâu hắn nhận ra sự khác thường của mình.
Tay của hắn trở nên lớn hơn, đôi chân của hắn trở nên dài hơn!
Thiếu niên nhìn rõ bộ dạng của mình trong gương đồng.
Khuôn mặt xấu xí kia đã trở nên khôi ngô tuấn tú, dáng người gầy thấp cao gần chín thước, trở nên thẳng tắp cường tráng!
Thiếu niên gầy gò bị người khinh chó ghét nay đã biến thành nam nhân hoàn hảo mà hắn hằng mong muốn trở thành.
Không những thế, hắn còn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống.
“Ngươi vẫn còn sống, hơn nữa đã trở nên rất cường đại. Ta đã giúp ngươi thực hiện mong muốn của mình.” Một giọng nói đột ngột xuất hiện sau lưng hắn.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy vị tiên tử mặc hắc y mà hắn đã thấy trước khi hôn mê.
“Ngươi muốn gì nữa không?” Tiên tử hỏi.
Thiếu niên nhìn thẳng vào nàng, mặc dù khuôn mặt của nàng đã bị ánh sáng thánh khiết chặn lại, nhìn lâu mắt sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng hắn vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng.
Phảng phất như thể hắn đang đối diện cùng nàng.
Thiếu niên căng thẳng nói: "Ta còn muốn, muốn nàng..." Ở lại với ta.
Hắn không dám nói xong yêu cầu thô lỗ của mình.
Tiên tử hắc y hiểu lầm ý của hắn, giọng nói lạnh lùng mang theo một tia cổ quái: “Ngươi muốn ta?”
Thiếu niên vội vàng giải thích: “Không, không, không, ta không có, ý của ta là..”
“Có thể.” Tiên tử lạnh lùng ném ra hai chữ.
Đôi mắt thiếu niên đột nhiên mở to, trong đầu oanh một tiếng, như có thứ gì phát nổ, khiến mạch máu của hắn tăng vọt, huyết dịch sôi trào.
“Bất kể mong muốn của ngươi là gì, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện. Trong đó có ta.”
Tiên tử chậm rãi đi về phía hắn, theo mỗi bước chân, dưới chân liền xuất hiện một đoá tuyết liên hoa hình quả cầu, rồi nhanh chóng biến mất.
Thiếu niên nuốt nước bọt, thấp giọng: “Không, ta không dám mạo phạm tiên tử.”
Tiên tử nói: “Chỉ là một cái túi da mà thôi, nếu ngươi thích, liền cầm đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến ta tu luyện.
Nếu đây là kiếp nạn, ta lại muốn cảm ơn ngươi, vì nó dễ dàng hơn nhiều so với độ kiếp trong tưởng tượng của ta."
Thiếu niên nhìn nàng ngây người, một đợt sóng nhiệt đánh thẳng vào mặt hắn, ăn mòn lý trí hắn.
"Sao, không muốn nữa?" Tiên tử nghiêng đầu.
"Ta muốn!" Trước khi đại não đưa ra phản ứng, thiếu niên đã vội vàng đáp ứng. Sau khi nhận ra mình vừa nói gì, tim hắn đập loạn xạ, hơi thở trở nên dồn dập hơn một chút, hô hấp ngày càng khó khăn.
Cuối cùng thiếu niên suýt chết vì ngạt thở.
Sau đó, hắn bước từng bước về phía tiên tử không thấy rõ mặt, đưa tay cởi thắt lưng…
Thiếu niên đã khinh nhờn tiên tử thánh khiết.
Trong lòng hắn áy náy nhưng lại có một cảm giác hưng phấn bí ẩn.
Hắn không nên kéo tiên tử trên thần đàn xuống, nhưng tiên tử đã chủ động đến trước mặt, hắn bị cám dỗ.
Thiếu niên hôn thân hình bao phủ trong một quầng mờ nhạt từ đầu đến chân cẩn thận, từng động tác đều mang theo lòng thành kính.
Hắn ôm chặt lấy tiên nữ thật sâu, hoà nàng vào một thể.
Đến cực hạn, vầng hào quang của tiên tử đã bị vấy bẩn biến mất, thánh quang phủ trên mặt hắn cũng từ từ tiêu tán ra.
Khuôn mặt của tiên tử dần dần rõ ràng lên.
Nét mặt phù dung, da như ngưng chi, môi tựa hạm đạm… đẹp không sao tả xiết.
Thế nhưng, đôi mắt tiên tử không gợn sóng, cho dù bị thiếu niên khinh nhờn như vậy. Không có cảm xúc của dư thừa, quạnh quẽ.
Thiếu niên nhìn thấy rõ khuôn mặt này, nhất là thời điểm bắt gặp đôi mắt đẹp thanh lãnh kia, vẻ mê muội trong mắt đột nhiên biến mất, đồng tử co rút nghiêm trọng...
Màn đêm liền tập trung..
Phủ thành chủ, bên ngoài phòng ngủ của thành chủ, Bùi Tử Thanh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và bối rối.
Thiếu niên mặt đỏ bừng, toàn thân ướt như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Hắn vội vàng hít thở không khí trong phòng, một hạt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, đập vào mu bàn tay, phát ra tiếng lách tách trong đêm khuya tĩnh mịch.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng sao hắn lại có một giấc mơ như vậy?
Hô hấp và nhịp tim rối loạn của Bùi Tử Thanh dần dần ổn định, cảm giác khô khốc trên người biến mất, cảm xúc trong mắt đều ẩn hiện, ngưng tụ thành một đám mây đen không đáy.
Thế mà tên đó nói đúng.
Hắn có tâm tư khác đối với a tỷ, cho nên hắn mới có giấc mơ xấu xa đến vậy.
Hắn muốn độc chiếm a tỷ, muốn nàng chỉ nhìn một mình hắn, không phải loại độc chiếm của vãn bối đối với trưởng bối, mà là vì hắn thích nàng.
Giống như hắn đã mơ…
Hắn mơ... muốn nàng.
Bùi Tử Thanh nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, trái tim hắn nóng bừng lên, máu cũng từ từ sôi trào, nhưng đôi tay lại nắm chặt thành quyền.
Hắn có tâm tư đen tối và xấu xa đối với a tỷ, người mà hắn kính trọng tận đáy lòng.
Hắn ngàn vạn không nên làm như vậy.
Khi Nam Diên thức dậy, Bùi Tử Thanh chăm chỉ hiếu học đã múa đao ở trong sân.
Đại đao lớn gần bằng chiều cao của Bùi Tử Thanh, nặng cả trăm cân, được hắn cầm trên tay, múa đến phần phật sinh phong.
Ban đầu Nam Diên muốn đứa nhỏ sử dụng kiếm, dù sao thì kiếm cũng nhẹ, trông thanh lịch và nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng đứa nhỏ sau khi nhìn thấy nàng vung đao một lần, liền nói cái gì mà cũng muốn dùng đao.
"A Thanh..."
Ngay khi nữ nhân mở miệng, Bùi Tử Thanh lập tức thu chiêu thức, dẫn theo cây đại đao chạy về phía nàng, hình ảnh khá dễ thương.
“A tỷ, có phải đệ làm phiền đến tỷ rồi không?"
Nam Diên chỉ trỏ: “Đệ hỏi chính là hiện tại hay là nửa đêm hôm qua?”
Bùi Tử Thanh giật mình, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng ngay lúc rũ mắt xuống liền thu lên. Có chút ngượng ngùng hỏi: “Tối hôm qua, đệ làm phiền đến a tỷ sao?”
Giọng điệu của Nam Diên có chút ghét bỏ: “Cầm chăn lật qua lật lại, còn mở cửa đóng cửa. Động tĩnh lớn như vậy, sao tỷ có thể không biết?"
_VLAT_