“ Hoàng thượng, trà nguội rồi, thần thiếp đổi cho người chén trà mới nhé? ”
Trước mắt Bắc Chiến Dã, cảnh tượng này quá đỗi chân thực, chân thực đến mức tâm can thời khắc này tê dại. Hóa ra trên thế gian này còn có thể có loại bi thương như vậy.
A La ở trước mặt hắn, chén trà nguội lạnh đổi đi, cũng như nàng đang nói chính mình, “ Hoàng thượng, thần thiếp cũ rồi, người đổi thần thiếp đi nhé? ”
Tháng năm ròng rã như vậy, cũng chỉ có thể đi đến đây mà thôi.
Lại sau đó, mọi thứ như chiếc đèn kéo quân chầm chậm chạy ngược, cả người Bắc Chiến Dã cứng đờ lại, hắn không thể chống lại những hồi ức đang liên tục chạy về cặn kẽ trong trí nhớ, đến một mảnh nhỏ cũng không thiếu.
Hình như giữa bọn họ đã quá xa cách, dẫu chỉ một lời thật lòng mà thôi cũng không có đủ dũng khí hạ kiêu ngạo của bản thân xuống nói với người kia.
Mọi thứ đang chậm rãi đổi thay, Bắc Chiến Dã nhìn thấy nữ lang đó cùng lang quân của mình đứng trên bức tường thành lớn của Lăng Vân thành, trong tay lang quân đó đan chặt lấy bàn tay của nữ lang, trong mắt nàng hiện tại không biết đã có bao nhiêu phần thật lòng an tâm, tới mức nó tràn ra khỏi đáy mắt, một ánh mắt mà thôi lại có bao nhiêu thâm tình.
Bắc Chiến Dã nhìn lang quân đó, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể ngước mắt nhìn hai người họ thật tâm đối đáp, thật quen mắt biết bao nhưng lại quá mức lạ lẫm.
Hiện tại hắn lại không nhớ nổi dáng vẻ năm đó của nàng, cũng nhớ không nỗi một phần thật lòng đó rốt cuộc ra sao.
Chỉ là Bắc Chiến Dã vĩnh viễn không biết được, hắn của sau này có tất cả, sau này lại đánh mất chính mình lúc nào không hay.
Bắc Chiến Dã của năm đó còn chưa bị những mệt nhọc ấy động chạm vào, Thương Lãm La của năm đó còn chưa hèn mọn tham lam có được chân tâm của một người.
Ngạo nghễ bao nhiêu, hiện tại lại càng hèn mọn bấy nhiêu.
“ Hoàng thượng, thần thiếp thích nhất người nói ba chữ: Ta tin nàng. ”
Lần này Thương Lãm La ở trước mặt hắn không còn dáng vẻ năm đó, cũng không còn ngạo nghễ của nàng.
Cũng phải, trong mắt Bắc Chiến Dã, trung cung cũng chỉ như một chức vị quan hàm như quan văn quan võ mà thôi. Nàng còn gì để kiêu ngạo đây?
Chẳng phải nàng đã từng dốc hết tâm can muốn đưa hắn trờ về đấy thôi, nhưng hắn lại không cần.
Bắc Chiến Dã sớm đã không cần.
“ Ngoại trừ ngày đó, hai năm, bảy tháng, hai mươi tư ngày người chưa từng đặt chân đến Trường Xuân cung của thần thiếp. Bây giờ người đến đây chỉ vì điều này thôi sao? ”
Lúc lời mày vừa dứt, một tia máu như vỡ ra ngay giữa trái tim. Trước mắt Bắc Chiến Dã cứng đờ một đoạn hình ảnh trượt nhanh qua đáy mắt, nhanh đến nối hắn không kịp phản ứng mọi thứ đã trượt khỏi thời không mong manh.
Trận mạc ngoài kia nổi lên một đợt cát bụi, giữa trăm vạn tinh binh đang giao chiến, chỉ có huyết bào ở giữa tinh binh.
Bước chân của người tiến về phía trước vừa nhanh vừa có lực, đoản kiếm trong tay nàng sắc lạnh như băng, mũi kiếm đó lao về phía Bắc Chiến Dã nhưng hắn đến một chút cũng không phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn nàng chĩa mũi kiếm về phía mình.
Là Thương Lãm La, là Thương Lãm La, là nàng.
“ Nàng.... Đang định giết trẫm sao? ”
Nhưng lời kia vừa dứt, tất cả những sợ hãi triệt để bộc phát trong đáy mắt Bắc Chiến Dã.
Mũi kiếm kia đâm qua lồng ngực hắn, nhưng chỉ ngay sau đó Bắc Chiến Dã nhìn thấy Thương Lãm La đi xuyên qua người hắn.
Là đi xuyên qua.
“ A La, nàng đừng ép trẫm! ”
Phía sau vang lên giọng nói thật quen thuộc, Bắc Chiến Dã cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy chính mình ở kia, đứng cách hắn thật xa. Bắc Chiến Dã đó mặc trường bào, hắn nói thật lớn, dường như đang gào lên, đoản kiếm trong tay hắn bị nắm thật chặt, giữa chiến trường này như chỉ còn hai người họ vậy.
Nhưng hình như Thương Lãm La không nghe thấy, nàng không nghe thấy Bắc Chiến Dã kia đang nói gì, hiện tại trong mắt nàng chỉ còn anh khí kiêu ngạo của một tướng quân, là dáng vẻ trước nay hắn chưa từng nhìn thấy.
Bắc Chiến Dã kia nhìn nàng, tận đến khi nàng sắp đến gần rồi hắn mới giương đoản kiếm trong tay.
“ Đừng ép ngươi? Đừng ép ngươi? Vậy tại sao ngươi lại phải ép ta? Ta đã trắng tay rồi, ta đã trắng tay rồi. ”
“ A La! ” Bắc Chiến Dã nhìn nàng cùng chính mình đó, tứ chi như bị vạn xích vây quanh, lời của hắn như bị gào đến nát bấy nhưng dường như không một ai nghe thấy.
Lúc một thân áo giáp của nàng lao về phía Bắc Chiến Dã kia, đột nhiên nàng lại buông kiếm, đoản kiếm trong tay Bắc Chiến Dã đó đâm xuyên qua tim nàng, một nhát chí mạng.
Lại sau đó hắn nhìn thấy chính mình biến thành Bắc Chiến Dã kia, đoản kiếm trong tay hắn đâm xuyên qua tim nàng, mà thời khắc này nó đã sâu đến tận cùng. Máu ấm từ nơi lồng ngực rỉ xuống, chốc chốc hai tay hắn đã rướm máu tươi, là máu của nàng.
Hắn trơ mắt nhìn người trước mặt đang cười kia, nàng đang cười, nụ cười quá đỗi chân thực làm mạch máu khắp người hắn giờ phút này như bị rút cạn.
Ở trước mắt hắn, huyết giáp ngả về sau, phút nhất thời Bắc Chiến Dã đỡ lấy người nàng, một bàn tay sớm đã đầy máu kia ôm lấy gương mặt sớm đã thiếu đi huyết sắc.
“ A La, sẽ không sao, sẽ không sao. Nàng đừng ngủ, nàng đừng ngủ, tin ta, tin ta... ” Lúc này lời của hắn run tẩy vô cùng, như người bị rơi xương vực sâu cố nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng,mà cọng cỏ kia lại chính là cố nhân ở trong lòng hắn sớm đã sức cùng lực kiệt.
Nàng nhoẻn khóe miệng, lại như mãn nguyện cho chính mình, nhịp thở môi lúc một nhẹ đi, câu chữ cũng gãy đứt không thành như thều thào từng hơi: “ Thần thiếp cuối cùng cũng thực sự giận người rồi hoàng thượng. Người có giận thần thiếp không? ”
“ Nếu nàng chết, ta sẽ san bằng Các Ba Bộ, giết chết đệ đệ của nàng. ”
“ Hoàng thượng, thần thiếp đã quá mệt rồi. ”
Lúc đó nụ cười trên môi nàng lại càng rực rõ hơn, nhưng áng mày kia lại nhẹ đi, mi mắt nặng trĩu, hơi thở của nàng ngừng hẳn.
Bắc Chiến Dã giật mình tỉnh dậy, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc nhìn rõ dãy dãy những đồi cát nhỏ được người tỉ mỉ tạo nên.
Hắn cứng ngắc nhìn về phía trước, cả người như cũ nhưng ánh mắt đó lại giấu đi không nổi sự hoảng loạn đau khổ tốt cùng đó. Giấc mơ vuwafrooif quá đỗi chân thực, chân thực đến mức tâm can đều đau như muốn nổ ra.
Trịnh Sâm phát giác hoàng thượng đã tỉnh, y từ ngoài đi vào, cung kính cúi người: “ Hoàng thượng, người gặp ác mộng sao? Chi bằng người trở về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngươi trước? ”
Nhưng Bắc Chiến Dã dường như không nghe thấy, trong giọng nói của hắn khó khăn nghe được một chút run rẩy: “ Nàng đâu? ”
Trịnh Sâm thực lòng nghe không hiểu ý của hắn, y kiêng dè hỏi lại: “ Hoàng thượng, người đang muốn nói đến Lâm Phi sao? ”
“ A La, nàng đâu? Nàng thế nào? ”
“ Bẩm, hoàng hậu có lẽ còn đang say giấc. Lúc người vừa thiếp đi, a nô trong Trường Xuân cung đem đến một cái lồng chim nhốt chim én, nói trung cung muốn nhờ hoàng thượng chăm sóc vì thân thể người không tiện. ”
Lời này làm sao không có sơ hở cho được, Bắc Chiến Dã trơ mắt nhìn vào khoảng không vô định, sau đó trước mắt hắn dần nhòe đi. Hắn loạng choạng đứng dậy, có lẽ vì ngồi lâu quá hai chân đều đã tê cứng.
“ A La, các ngươi không thể làm hại nàng, các ngươi không thể làm hại nàng! ”
Lúc hắn vừa đi được mấy bước, bên ngoài chạy xộc đến một tiểu thái giám, lúc y vừa đến đã quỳ xuống đất, hốt hoảng vô cùng.
“ Bẩm hoàng thượng, Trường Xuân cung, Trường Xuân cung cháy rồi! ”