[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 102: Bại Tướng. (56)






Nó bị thương,bị lạc đàn rồi, lại giống như Thương Lãm La năm đó, nàng đã nước mất nhà tan, tựa lục bình trôi dạt, rơi vào tay của hắn rồi thì chính là đồ chơi của hắn.

Sau khi nếm đủ những mệt nhọc, cho dù có bao dung đến đâu cũng không thể tiếp tục giống như trước nữa.

Từ Ân nhìn chim én trong lồng son, nhìn thật lâu cũng không biểu lộ gì. Hiện tại trong đáy mắt cô ảm đạm quá mức, bất kỳ điều gì cũng không thể lọt vào ánh mắt đó.

Bên ngoài tả tách trận mưa ngâu, không khí ẩm hơn mấy phần. Tán ô che bên người vừa hay hứng hết những đợt nước lạnh lẽo, không để ướt áo một phần nào.

Chỉ là tán ô đó đã dừng rất lâu, giống như đang chờ điều gì đó lại như không.

Trịnh Sâm ở bên cạnh muốn nhắc nhở nhưng lại thôi, thời điểm này y dường như không biết nên dùng lời thế nào để khuyên nhủ hắn.

Bắc Chiến Dã là người tự cao tự lại, cũng ngạo mạn vô cùng, y hiểu hắn đã hạ mình đến thế là cùng.

Hoàng đế không thể nhận sai về mình, Bắc Chiến Dã cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, hắn vẫn là xoay người rời đi.

.

Lúc chập tối, Mạn Đà hay tin của Các đế cùng Tề quốc.

Kỳ thực những chuyện này nàng sớm đã dự trước, những chuẩn bị gần hai năm qua lúc này cũng nên một lần bày hết ra trước mắt. Lúc dùng xong bữa tối, nàng đã bắt đầu nghĩ đến những chuyện sớm chiều xảy ra, viết một lá thư, gửi đi ngay trong đêm.

Bên kia thái hậu cũng không phải không biết, chỉ là hậu cung không can chính, vậy nên chuyện này đương nhiên so với hoàng đế là biết muộn hơn.

Nếu chỉ là Các đế, vậy thì Việt Quân quốc vẫn còn trụ vững.

Lục Thịnh là đệ đệ ruột thịt của thái hậu, ở triều trước rất được tiên hoàng trọng dụng, ban cho vị trí Ngư Bình vương gia trấn thủ ở Tây Mỗ. Lúc hay tin này, lão còn biết sớm hơn cả hoàng đế. Lão đương nhiên biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, một phần vì tân đế đăng cơ chưa lâu, một phần khác lại là vì chuyện cũ sinh ra. Cùng lúc hay tin, Lục Thịnh từ Tây Mỗ bí mật trở về hoàng thành, trong đêm đến nơi lập tức dâng tấu muốn gặp thái hậu.

Từ Ân thầm tính thời gian, có lẽ lúc này lão đã đến cùng thái hậu bàn sự.

Hệ thống càng nghĩ càng thấy thật không hiểu, nếu chủ nhân đã muốn Việt Quân quốc tiêu vong trong tay Bắc Chiến Dã, vậy thì hà cớ phải tự làm khó chính mình?

Không phải nên để cho mấy lão thần trung thành đó biết càng ít càng tốt sao?

Từ Ân vuốt nhẹ mặt ngọc, nụ cười trên môi trước giờ chưa từng tắt.

“ Việt Quân quốc không thể bại, ta không để cho nó bại. Nhưng Bắc Chiến Dã thì phải bại. Bại tướng trên sa trường. ”

Nếu không để Ngự Bình vương đó về bây giờ thì sau khi thái hậu suy xét kỹ cũng sẽ để lão về. Từ Ân cũng là chỉ giúp lão về sớm hơn mấy ngày mà thôi, vừa khớp đế vương nhiều lòng nghi kỵ, quân thần thế này chống đỡ sao đây?

Còn có, Mạn Đà lần này sống lại không chỉ muốn sống cho tốt, mà còn nuôi tham vọng lớn hơn nữa.

Triệt để là Mạn Đà đã sớm không còn vẹn nguyên.

Nắm chắc thời cơ, ai cũng muốn làm một trung thần.

Nhưng trung thần với ai còn phải xét theo thời thế.

.

Hai ngày gần đây nhìn rõ thế sự bành trướng của Các đế, các đại thần tham mưu liên tục. Cũng là vì vậy nên chính sự bộn bề, Bắc Chiến Dã chẳng thể có được một giây phút nghỉ ngơi. Nhưng dường như đó lại không phải điều khiến hắn mỗi giây đều nghĩ đến.

Bắc Chiến Dã ngồi trên long tọa tại Càn Long điện, lược đồ núi sông ở trước mắt nhưng tâm người lại không ở đây.

Hình như đã rất muộn rồi, Trịnh Sâm lại nhìn ra bên ngoài trời qua mái hiên lớn, nhẹ giọng nhắc nhở: “ Hoàng thượng, muộn rồi, chi bằng người hãy nghỉ ngơi trước? Hai ngày nay hoàng thượng chưa từng chợp mắt, thái hậu chuyển lời người phải giữ gìn long thể, có như thế mới quốc thái dân an. ”

Trong điện vẫn tĩnh lặng, Trịnh Sâm hơi ngước mặt nhìn vào, chỉ thấy bậc chí tôn đang nhìn thứ gì đó chằm chằm, một chút tinh quang tản mạn trong đáy mắt lúc này trước giờ hiếm hoi vô cùng. Hắn chậm rãi đứng lên, từng bước bước về phía trước, trong tay giữ vững vật gì đó, ống áo phủ xuống nhất thời Trịnh Sâm không rõ đây rốt cuộc là thứ gì.

Y lằng lặng theo hầu phía sau.

Cuối cùng bậc chí tôn vẫn dừng tại nơi này.

Trường Xuân cung.

Đèn nến vẫn còn sáng, ở giữa chính cung có một khuê tẩm, cánh cửa son vẫn đóng, người ra vào không còn. Bên cạnh cánh cửa sống có một nhánh lục mai bị ánh sáng rọi vào, cái bóng kéo trên cánh cửa từ bên ngoài nhìn vào rất rõ.

Từ Ân ngồi trên ghế như cũ, cùng chim én chơi đùa không tiếc mệt mỏi. Lúc cánh cửa bị người đẩy nhẹ, cô mới hơi quay đầu.

Thời điểm ánh mắt bắt gặp, trong lòng đã xa cách mênh mông.

Áng cười ở trên môi gượng gạo, thật khó mới có thể nhìn nhau đương chính thế này.

Từ Ân đứng dậy, chỉ hành lễ trong lặng im xa cách.

“ La Hy, đối với trẫm đừng đa lễ như vậy. ”

Lúc hắn vừa vươn tay muốn để nàng mượn sức, cố nhân trước mắt đã rụt tay khéo léo né tránh.

Từ Ân hiếm hỏi nở nụ cười chân thật, hỏi vu vơ: “ Hoàng thượng, muộn thế này sao người còn chưa nghỉ ngơi? ”

Tay Bắc Chiến Dã cứng đờ giữa không trung, hắn làm sao có thể khong nhìn ra một ánh mắt ấy của nàng?

Chẳng qua giữa bọn họ đã quá xa cách, xa cách đến mức vãn hồi không nổi dẫu có đổ cả núi cao biển rộng.

“ Trẫm đến thăm nàng. ”

Nếu như là trước đây, chỉ cần một câu nói này của Bắc Chiến Dã thôi, Thương Lãm La nhất định sẽ lại móc hết tâm can tỳ phổi một lần nữa lại trao cho hắn. Nhưng nàng sớm đã không còn.

“ Thần thiếp sức khỏe vẫn tốt, cảm tạ hoàng thượng để tâm. Nhưng hoàng thượng bận trăm việc, hẳn đã mệt. Thần thiếp mạn phép đi nghỉ trước. Hoàng thượng hãy trở về Dưỡng Tâm điện của người nghỉ ngơi sớm đi. ” Dứt lời, Từ Ân vội quay lưng, một chút bạc ý từ sâu trong đáy mắt chậm rãi khuếch tán.

“ A La, trẫm muốn ở cùng nàng. ”

Cùng lời này, bàn tay Từ Ân bị Bắc Chiến Dã nắm lại, cô nhất thời vì điều này dẫn đến một chút kinh hãi, áng mày hơi nhướng lên, quay đầu nhìn hắn.

Sau đó, từ tận trong cốt tủy tràn đến một đớn lãnh đạm khôn cùng, bàn tay bị nắm kia chầm chậm giơ lên. Mười ngón tay dẫu có quyến luyến không rời cũng vì lãnh đạm này chấm dứt.

Nhìn năm ngón tay đang nắm lấy tay mình kia, Từ Ân lại nhìn Bắc Chiến Dã, ánh mắt vô hồn, giọng điệu cũng vì thế lạc lõng: “ Ngoại trừ ngày đó người đến, hai năm, bảy tháng, hai mươi tư ngày người chưa từng đặt chân đến Trường Xuân cung của thần thiếp. Bây giờ người đến đây chỉ vì điều này thôi sao? ”

Con ngươi Bắc Chiến Dã cứng đờ, toàn thân như bị rút cạn sức sống, hiện tại tất cả trước mắt hắn đều như một cuộn chỉ bị người vò rối chẳng ai có thể gỡ, mà lúc này cánh tay kia như bị trăm vạn mũi tên xuyên qua, vô lực dừng lại, lực nắm cũng chẳng còn.

Từ Ân rút tay mình, đối diện với Bắc Chiến Dã, mỗi lời đều bình tĩnh vô cùng, bạc bẽo như nước hồ mùa thu: “ Hoàng thượng là hoàng thượng, người là thiên tử. Người sẽ không sai. Dù sao thì trong mắt người hoàng hậu cũng chỉ là một quan hàm như quan văn quan võ mà thôi. Người cho thần thiếp phải quản lý hậu cung, thần thiếp sẽ quản lý hậu cung. Người cho thần thiếp làm vật trao đổi với nước địch, thần thiếp sẽ đến đó theo lời của người. Người cho thần thiếp ô uế, thần thiếp sẽ gánh cái danh này cả đời. Nhưng hoàng thượng, thần thiếp phải độc ác thế nào mới có thể giết con của mình đây? ”