Chương 83: Song song đột phá, Tàn Cung
C83: Song song đột phá, Tàn Cung
Từ trong nội thể, 'Dương’ tự dần dần ngưng thực, nhanh chóng chuyển biến thành 1 quả cầu thái dương. Tiểu thái dương liền nhanh chóng bao lại tim của Võ Văn. Quả tim đang muốn nổ tung liền bị kiềm hãm lại 1 nhịp.
.......
Bóng mờ thí luyện tràng nhìn thấy cảnh này khẽ thở ra. Thái dương chi ý quả nhiên chứa đựng sinh cơ cực manh.
Nhưng giọng nói lạnh lùng khẽ nhíu mày nói:
"Thái dương lực không cứu được hắn. Thời kỳ Thái cổ cũng từng có người sử dụng Thái Dương sinh cơ, ở Võ Sư cảnh muốn đột phá Nhị Khiếu nhưng liền thất bại”
Bóng mờ nghe thấy vậy chợt hoảng.
.......
Quả nhiên, tiểu thái dương chỉ kiềm hãm trái tim bùng nổ được 1 hơi thở, quả tim lại tiếp tục đập liên hồi, tiếp tục phình to ra, nguy cơ lần nữa trở lại.
Lúc tưởng chừng như Võ Văn chỉ có thể nhận mệnh. Ánh mắt bóng mờ nơi thí luyện tràng liền phát ra biểu cảm đắng chát, tiếc hận. Tâm Mạch mở Khiếu đó là vấn đề nội tại, hắn cũng là không có cách nào chen vào.
Nhưng lúc này lại chợt có kinh biến xảy ra làm 3 người ngỡ ngàng nhìn theo, nơi thức hải Võ Văn lúc này, 1 đoàn khí thể vô hình dần rục rịch sinh ra.
Nó vô cùng linh tính nhẹ nhàng từ trên thức hải đi xuống trái tim Võ Văn. Trái tim của hắn đang xao động dồn dập khủng kh·iếp ngay tức khác liền trở nên bình lắng đến lạ kỳ. Cái khiếu huyệt vừa mới khai thông kia theo đoàn khí thể thúc đẩy, liền ngoan ngoãn ổn định nhẹ nhàng sinh ra.
.....
3 người trong thí luyện tràng nhìn thấy cảnh tượng này, liền phát ra dị sắc.
Bóng mờ ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
“Đoàn khí thế kia rốt cuộc là thứ gì?”
2 cái người còn lại ánh mắt cũng phát ra tia hồ nghi nói:
“Ta cũng không biết.”
Cả 3 ngơ ngác, cả 3 đều là tồn tại từ Thái Cổ lại không ai nhận ra đoàn khí thể kia rốt cuộc là thứ gì.
......
Theo trái tim Võ Văn dần trở nên trầm lắng, 1 cái khiếu huyệt dần định hình, phát ra tiếng trống ô ô vang dội.
Linh lực, máu huyết nhanh chóng xông vào bên trong khiếu huyệt. Nhanh chóng cọ rửa liên hồi.
Các sợi gân mạch trong nội thể cũng dần trở nên thô to hơn bình thường. Có thể nghe rõ tiếng máu huyết đập ầm ầm trong cơ thể giống như vạn mã bôn đằng.
Cùng lúc Nhị Khiếu hoàn toàn sinh ra, trong cơ thể Võ Văn, động thiên Võ Sư Vô Chân bị cơ thể hắn ảnh hưởng, cũng đã hoàn toàn định hình.
Linh lực theo máu huyết chạy vội liên tục đánh sâu vào bức tường Võ Sư Vô Chân. Khí tức của Võ Văn vừa rồi đang sắp tắt đi, lúc này lại chợt tỏa ra sinh tức vô cùng mạnh mẽ không ngừng bùng lên, cháy mạnh.
Chuyện xảy ra tưởng chừng như dài nhưng chỉ diễn ra trong mấy hơi thở.
Mãng Giao cảm nhận được khí tức Võ Văn lại đang kéo lên, nó liền cảm giác được không ổn, từ trong cốt tủy nó 1 nỗi sợ hãi vô cùng dâng lên. Nó ngửa đầu tức thì ngưng tụ 1 đoàn lửa lớn, theo 1 tiếng thét dài, 1 cột lửa lớn mang theo tính hủy diệt kinh khủng phóng về phía Võ Văn.
Hỏa diễm liền san bằng cả 1 cánh rừng trong tích tắc. Mãng Giao không dám chủ quan, hỏa diễm cường độ tiếp tục tăng mạnh phun đến. Không đốt Võ Văn thành tro bụi nó liền sẽ không dừng lại.
Nhưng lúc này nơi Võ Văn đang nằm, 1 cái hỏa cầu từ cơ thể Võ Văn hiện ra nhanh chóng bao lấy cơ thể hắn. Như Thái Dương chiếu rọi, hỏa tráo hiện ra liền chống đỡ giúp Võ Văn hõa diểm của cự Mãng 1 lúc.
Trong cơ thể Võ Văn phát ra 1 tiếng 'tách' nhẹ. Vách ngăn Võ Sư Vô Chân lúc này đã b·ị đ·ánh tan. Linh lực Võ Văn lúc này giống như sóng dữ bùng phát lên mạnh mẽ.
Tu vi tăng tiến, diễn sinh sinh cơ. Sinh tức của Võ Văn như đất khô hạn gặp mưa rào, xương cốt nứt gãy nhanh chóng kéo lại, thương thế mắt thường có thể thấy đang dần kéo ra da non. Cơ thể rất nhanh liền có thể động.
Cùng lúc hỏa tráo bị hỏa diễm của Mãng Giao đốt tan. Võ Văn nhanh chóng uốn người nhảy vội. Tránh thoát hỏa diễm của Mãng Giao thiêu cháy trong gang tấc.
Mãng Giao lúc này ánh mắt đã khó chịu, căm phẫn đến cùng cực, Võ Văn vừa rồi rõ ràng đã b·ị t·hương nặng nằm 1 chỗ không thể dị động, lúc này lại có thể chạy nhảy sinh động. Nó làm sao có thể khống chế bản thân không tức giận. Tự hỏi cái nhân loại này sao lại bất bình thường đến vậy.
Cảm nhận được linh lực Võ Sư Vô Chân chạy khắp toàn thân. Nơi quả tim hắn, 2 cái khiếu huyệt từng tiếng trống ô ô vang lên. Khí huyết toàn thân phát ra xung lực như muốn chấn vỡ không khí xung quanh. Võ Văn ngửa đầu ngạo khiếu 1 tiếng vang dội.
Võ Văn lúc này đối diện Mãng Giao, ánh mắt lần nữa phát ra chiến ý kinh người.
......
"Hắn vậy mà lại thành công đột phá Nhị Khiếu rồi. Thái cổ tính đến hiện tại, người thứ 2 làm được chuyện nay." Bóng mờ ở thí luyện tràng bật thốt, kh·iếp sợ. Dường như vẫn không tin vào mắt mình.
2 người kia ánh mắt cũng chợt ngưng lại.
......
Cùng lúc này phía bên Triệu Khuông Dẫn, trên đầu hắn lúc này, tế đàn liền phát sinh ra rung lắc vang dội. Triệu Khuông Dẫn và Cao Bá Ngọc ánh mắt giật mình nhìn lại.
Ở nơi tế đàn lúc này, 1 trong 2 cái quang đoàn liền hư không tiêu thất biến mất tại chỗ. Để lại 2 người Triệu Khuông Dẫn há hốc mồm.
......
Trở lại bên phía Võ Văn, không gian chợt rung động kịch liệt, 1 cái vết nứt hư không nhanh chóng sinh ra. Võ Văn trợn tròn mắt. Vết nứt hư không này là thứ gì?
Lúc này ở bên trong vết nứt. Có 1 cái quang đoàn nhanh chóng đi ra, nó nhanh như thiễm điện liền trôi đến bên cạnh Võ Văn, tốc độ bất khả tư nghị. Nhanh đến mức Võ Văn không cách nào làm ra né tránh. Nhưng may mắn quang đoàn chỉ đến cạnh Võ Văn liền dừng lại, không hề có ý định tổn thương hắn.
Lúc này, ánh sáng bao quanh quang đoàn nhanh chóng tan rã ra. Võ Văn nheo mày, đồ vật ở trong quang đoàn từ từ hiện ra. Mắt Võ Văn khẽ chớp.
Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là 1 cái tàn cung. Đúng chính xác là 1 cái tàn cung. Cánh cung chất liệu giống như làm từ một loại gỗ nào đó, nhưng gỗ này lúc này phát ra 1 màu nâu đất hôi bại, giống như tùy thời đều có thể mục nát. Dây cung dường như cũng không tốt hơn. Vô cùng xơ xác mỏng manh, giống như lúc nào cũng có thể đứt rời. Bên cạnh còn rơi ra 1 cái mũi tên. Nói là mũi tên nhưng nhìn nó lúc này không khác gì 1 cây củi mỏng, lông định hướng đã rơi rụng gần hết.
Võ Văn nheo mày, cung tên này rốt cuộc là cái quỷ gì, lại dùng phương thức ngưu bức này xuất hiện, nhìn nó bề ngoài không khác gì phế vật.
Càng kinh ngạc hơn, cung tên lúc này giống như có linh tính, nhanh chóng thu nhỏ lại, sao đó liền tự động trôi vào trong đan điền của Võ Văn. Võ Văn mắt liền trợn.
Cung tên vừa vào bên trong. Đoạn lôi trúc kia giống như cảm thấy gì đó đe dọa liền phát ra từng tia lôi điện cảnh báo, dây leo khua liên hồi.
Lúc này trên cánh cung, vô cùng linh tính, một luồng cỗ xưa khí tức liền phát ra, đoạn lôi trúc cảm nhận được luồng khí tức này liền sợ hãi run lên nhè nhẹ. Sau đó liền ngoan ngoãn tránh qua 1 bên, nhường lại vị trí trung tâm đan điền cho Cánh cung. Cánh cung không một chút khách sáo liền an vị nằm ở trung tâm đan điền.
.......
“Hả, cây cung điên rồ đó vậy mà lại chủ động nhận tiểu tử này làm chủ rồi, rốt cuộc là chuyện gì?” Bóng mờ thí luyện tràng giật mình.
Giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Tiểu tử này ở Võ Sư cảnh liền đột phá Nhị Khiếu, giống như chủ nhân cũ của nó, liền được nó tán thành.”
Bóng mờ chợt hiểu ra. Lão lúc này đã thực sự sợ Võ Văn rồi. Trên người Võ Văn lúc này cho dù lộ ra 1 đồ vật gì. Kéo theo hắn chính là thiên đại t·ruy s·át. 1 cái tiểu tử chỉ mới Võ Sư cảnh, thân lại phụ nhiều đồ vật nghịch thiên đến vậy.
Như lại nghĩ ra gì đó lại hỏi:
“Thứ đồ vật còn lại tại sao lại không nhận tiểu tử này làm chủ.” Ý của bóng mờ chính là quang đoàn còn lại.
Nam nhân tóc hoàng kim nhẹ nói:
“Đồ vật đó vốn dĩ ban đầu cũng không phải thuộc sở hữu của tên kia, nó chính là có ý thức chọn chủ riêng.”