Chương 77: Thanh Loan xuất hiện
C77: Thanh Loan xuất hiện
Võ Văn nhìn đoạn trúc phát ra lôi điện, trong lòng ngẫm nghĩ, thứ này rốt cuộc có tác dụng gì lại có thể ăn cả thần kim. Hắn thử liên hệ với đoạn trúc thì nó vẫn cứ trơ trơ ra không có dấu hiệu gì đáp lại hắn.
Võ Văn nheo mày, nam nhân tóc hoàng kim kia chỉ nói nó là thiên hạ đệ nhất thần kim. Lại không có giải đáp. Có cơ hội ra ngoài nhất định phải tìm hiểu. Cứ để nó trong đan điền phát triển, không biết đến lúc nào lại gây tổn hại cho hắn hay không.
......
Lại qua ngày hôm sau,
3 người Đỗ Cảnh Thạc, Phạm Bạch Hổ, Kiều Công Hãn không biết có phải vì Võ Văn gây áp lực hay không đều nhao nhao đột phá đến Đại Tông Sư trung kỳ.
Nếu trước khi vào Linh Cảnh, Võ Văn nhìn thấy Đại Tông Sư trung kỳ chắc hẳn liền sẽ có điểm ngưỡng vọng.
Nhưng lúc này nhìn 3 người Phạm Bạch Hổ hắn liền có cảm giác cảnh giới này có chút yếu. 3 người này cho dù có đột phá gặp lại Lý Hiển cũng không đủ cho hắn ta quạt tay 1 cái.
Thầm than thiên địa này thiệt không công bằng. Người bình thường vất vả cả đời tu luyện cũng không cách nào so với Cửu tự giả.
May mắn hắn cũng trời sinh Cửu tự nếu không hiện tại đừng nói đánh nhau với Lý Hiển, sợ rằng phải tìm 1 góc nào mà trốn đây.
Dương Vân Nga mấy ngày nay ở cạnh Võ Văn tu luyện cũng không hề tệ. Cả 2 dường như phát sinh cộng minh tu luyện lẫn nhau. Võ Văn cũng có cảm giác này. Tu vị cả 2 đều có tăng tiến rõ rệt.
Nàng ta đột phá đến Đại Tông Sư chỉ là chuyện thời gian. Võ Văn sau khi khai khiếu tâm và đại chiến với Lý Hiển, tu vi rõ ràng cũng có chút nới lỏng. Chiến đấu quả nhiên là 1 cách tốt để đánh tan bình cảnh.
Hắn đã cảm giác được động thiên Võ Sư Vô chân đang dần rục rịch sinh ra.
.....
Một ngày này thiên địa biến động, có thần quang chiếu rọi thương khung.
Trong không khí tràn ngập 1 mùi thơm nhàn nhạt, đây là dấu hiệu Linh quả đỉnh cấp sắp đản sinh.
Cả đám người nhận ra, sự kiện trung tâm của Linh Cảnh sắp xảy ra, Đan Thụ kết trái, Đan quả sinh. Cả đám người không hẹn mà hợp đều ngoái đầu, bắt đầu di chuyển đến trung tâm Linh Cảnh.
3 huynh đệ Nguyễn Gia lúc này, cũng gặp được cơ duyên bước vào Đại Tông Sư Cảnh. Từ sau sự kiện b·ị b·ắt giữ kia, 3 người như chim sợ cành cong, luôn cẩn thận ẩn thân di chuyển. Chứng kiến núi cao còn có núi cao hơn. Tự tin khi mới bước vào Linh Cảnh đã mất sạch.
Ở 1 nơi khác, Ngô Xương Văn cũng nhau mắt nhìn. Hắn thời gian này cũng được 1 phen cơ duyên to lớn bước vào Võ Sư Cực Cảnh. Có thể thấy tư chất của Ngô Xương Văn cũng không hề bình thường.
Bên cạnh hắn Lữ Đường phủ phục 1 bên. Lữ Đường cũng đã bước vào Đại Tông Sư. Nhưng thực lực của hắn vẫn bị Ngô Xương Văn đè áp triệt để.
.......
Đỗ Cảnh Thạc có điểm tò mò hỏi:
“Tiểu Mao, nếu Đan quả có thể khai khiếu, chẳng phải ăn nhiều Đan quả liền có thể mở nhiều Khiếu tâm sao.”
Phạm Bạch Hổ nghe vậy cười lạnh:
“Ngươi không cần phải mơ mộng, Đan quả cho dù ngươi ăn bao nhiêu quả, cuối cùng chỉ có thể giúp ngươi mở ra 1 khiếu mà thôi. Nó đơn giản chỉ là 1 cái chìa khóa giúp ngươi mở ra bảo tàng Đan Cảnh.”
Đỗ Cảnh Thạc giật mình, huyễn tượng trong đầu liền biến mất.
“Hừ, tự biết lấy mình, ngươi nghĩ Đan Cảnh là gì, 1 cái đại quốc có thể sinh ra mấy cái Đan Cảnh, họ là địa vị gì? Ngươi nếu có thể bước vào Đan Cảnh chính là thiên địa quá ưu ái ngươi rồi.” Phạm Bạch Hổ liên tục công kích tinh thần Đỗ Cảnh Thạc.
Đỗ Cảnh Thạc giật mình. Đúng, chỉ cần bước vào Đan Cảnh, hắn xem như đã đứng ở đỉnh cao.
Có lẻ vì mấy ngày này trông thấy yêu nghiệt như Võ Văn, Lý Hiển làm tâm trạng hắn có chút đố kỵ, khao khát sức mạnh trong người hắn trở nên quá lớn.
Lại nghĩ gì đó Đỗ Cảnh Thạc hỏi:
“Ngươi có biết Đan Thụ 1 lần kết trái sẽ được bao nhiêu quả hay không?” Đỗ Cảnh Thạc có điểm tính toán. Nếu Đan Quả quá ít sợ rằng liền không đến phần hắn.
Phạm Bạch Hổ nheo mày:
“Đan thụ mỗi lần kết quả, số lượng cũng không cụ thể, mỗi lần liền sẽ khác nhau. Đan thụ kết quả gần 1000 năm trước, kết chính là 7 quả.”
Đỗ Cảnh Thạc có chút lo lắng. Nếu chỉ 7 quả, hắn muốn 1 quả cũng không phải chuyện dễ dàng.
Võ Văn suy nghĩ, hắn có trực giác Đan Thụ kết quả lần này muốn thu hoạch Đan quả liền sẽ không dễ dàng.
Cả đám người di chuyển đến gần trung tâm Linh Cảnh, ánh mắt dõi về phía xa xa, cả đám mắt lấp lóe.
Trong tầm mắt 1 gốc đại thụ màu xanh thẫm dần hiện ra. Thân cây rất lớn, đường kính chắc phải tầm hơn 10 mét. Chiều cao đâm thẳng vươn lên bầu trời cả trăm trượng, tán cây muốn ôm hết bầu trời Linh Cảnh, vô cùng hùng vĩ. Có thể thấy được đây là 1 gốc thượng cổ thần thụ niên đại vô cùng xa xưa.
Phía trên thần thụ có dị tượng thất thải chiếu rọi, nơi từng tia thất thải tu dưỡng, có mùi thơm ngào ngạt dần sinh ra. Có thể thấy được có thứ gì đó bên trong thất thải quang mang đang dần thành thục.
Đỗ Cảnh Thạc mắt sáng, liền muốn lao lại gần chiếm lấy tiên cơ.
Võ Văn lúc này liền cảm giác gì đó nguy cơ khẽ nheo mày thốt:
“Dừng.”
Đỗ Cảnh Thạc nghe thấy vậy liền có chút khó chịu quay đầu:
“Tiêu công tử, Đan quả kết quả không phải chỉ là 1 quả, chẳng lẻ Tiêu Công Tử lại muốn độc chiếm hay sao?”
Võ Văn nghe đến đây khẽ cười lạnh, lại không làm ra ngăn cản. Lúc này Phạm Bạch Hổ cũng dường như có cảm giác không tốt nhíu mày nói:
“Đỗ Cẩu Cẩu, ngươi muốn c·hết, cứ việc xông lên.”
Đỗ Cảnh Thạc khó chịu nói:
“Tiểu Mao, ngươi cũng muốn ngăn cản ta?”
Lúc này Võ Văn liền có 1 cảm giác tim đập chân run, hãi hùng kh·iếp vía. Vội nói:
“Các ngươi mau núp kín lại, che kín hơi thở.”
Nói rồi liền bế khí sợ hãi núp ở 1 bên. 4 người còn lại nghe vậy cũng vội vàng làm theo. Ở đây 5 người, Võ Văn mạnh nhất còn sợ hãi như vậy, 4 người kia đương nhiên không dám manh động.
Lúc này 1 tiếng chim hót lớn vang lên thấu tận trời xanh.
Tiếng chim hót tức thì chấn động màng nhĩ 5 người Võ Văn, huyết mạch cả đám người tức khắc cuộn trào lên. Toàn thân lông tơ dựng đứng.
Trừ Võ Văn ra 4 người còn lại đôi tai đều chảy ra máu tươi. Có thể thấy tâm thần bị chấn động kịch liệt.
4 người run lẩy bẩy sợ hãi, bế khí không dám cử động, cố gắng cầm giữ máu huyết trong người. 5 người chỉ có 1 người nghe thấy tiếng hót này liền nhận ra thứ gì đang đến, chính là Dương Vân Nga. Thần thái toát ra vẻ kinh hãi.
Ở phía chân trời lúc này, 1 đầu chim tước màu xanh lam mang theo khí tức kinh khủng bay đến. Nơi nó bay qua, không gian như muốn kết thành 1 tầng băng sương. Thân hình nó vô cùng to lớn, 1 cái sải cánh liền dài gần 20 trượng.
Mỗi cái quạt cánh đều mang theo cuồng phong thét dài. Nó vô cùng nhanh chóng liền bay đến đậu lên trên Thần thụ, ánh mắt hướng về phía Thất thải thần quang. Nói rõ mục đích, chính là vì Đan Quả mà đến.
Nhìn thấy đầu Thanh Loan này xuất hiện, suy nghĩ lấy Đan quả trong đầu Võ Văn hoàn toàn dập tắt. Khí tức con chim này phát ra liền làm Võ Văn dẹp đi suy nghĩ c·ướp đoạt. Con chim này chắc chắn chính là bước thứ 4 Đan Cảnh.
Không một chút huyền niệm, muốn c·ướp đồ ăn của Đan Cảnh, ngại mệnh mình quá dài sao? Hắn đã khai khiếu không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy.
Đang suy nghĩ cách nào để chuồn êm khỏi đây.
Nơi chân trời lại vang lên 1 tiếng ngâm dài, máu huyết 5 người Võ Văn vừa mới đè áp lại lần nữa xao động dữ dội. Tâm thần run rẩy.