Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 69: Âm dương giao hội, Âm tự sinh




Chương 69: Âm dương giao hội, Âm tự sinh

C69: Âm dương giao hội, Âm tự sinh

Thể nội Dương Vân Nga lúc này liền xuất hiện 1 luồng ánh sáng màu xanh lam. Cả người toát ra quang huy màu xanh, vô cùng xinh đẹp.

Võ Văn giật mình, vội vàng nâng đối phương lên nhìn xem. Lúc này 'Dương’ tự trên đầu Võ Văn liền có thay đổi, nhanh chóng biến thành 1 cái hỏa cầu phát ra nhiệt lượng bức người, giống như là tiểu mặt trời.

Võ Văn giật mình, đây là kinh biến gì, cùng lúc mặt trời liền hô hoán như kêu gọi gì đó. Không gian rung động kịch liệt.

2 người Đinh Bộ Lĩnh cảm nhận được dị biến liền dừng động tác nhìn xem.

Lúc này bỗng không gian 1 tiếng ‘Hừ’ bỗng phát lên. Nơi Võ Văn đứng đó ngay lập tức liền bị 1 cái bóng đêm chặn lại hết tầm nhìn. Tiếng động cũng mất hẳn đi.

2 người Đinh Bộ Lĩnh nhìn về nơi đó chỉ thấy 1 cái không gian đen kịt. Cả 2 đều giật mình.

Trong không gian màu đen lúc này, Võ Văn giật mình nhìn thấy Hỏa cầu trên đầu hắn lúc này đang kêu gọi 1 thứ gì đó trong cơ thể của Dương Vân Nga.

Trong thể nội Dương Vân Nga lúc này một quả cầu sáng màu xanh lam dần thành hình, nhanh chóng bay ra bên ngoài. Nó với hỏa cầu trên đầu Võ Văn lúc này chính là đang hô ứng lẫn nhau. Võ Văn giật mình, đây là thứ gì.

Bóng mờ có chút không tin vào mắt mình, khô khốc nói:

“Đây là Thái âm chi ý, là âm dương giao hội. Rốt cuộc là sao?” Ông ta ở trong Linh Cảnh lúc này vậy mà liền nhìn thấy Thái Âm và Thái Dương đồng thời xuất hiện.

Nam nhân tóc hoàng kim nở nụ cười nhẹ nói:

“Ta cũng không rõ, có thể là trong sâu xa, vận mệnh đã an bài.”

Sau 1 lúc quả cầu màu xanh lam trên đầu Dương Vân Nga liền thay đổi tan ra, 1 cái cổ triện ‘Âm’ tự dần tạo thành. Hỏa cầu trên đầu Võ Văn cũng trở lại thành ‘Dương’ tự.

Lớp khói đen trên đầu của Võ Văn và Dương Vân Nga cũng tan đi mất. ‘Âm’ tự trở vào trong thể nội của Dương Vân Nga. Võ Văn nheo mày. Dương Vân Nga cũng là Cửu Tự Giả, ‘Âm’ tự, đây là tự thứ mấy.

Ở gần đó có 1 cái kẻ nhìn lén quan sát tất cả, chính là Lý Hiển. Nhìn thấy ‘Âm’ tự xuất hiện trên đầu Dương Vân Nga, mắt hắn liền trợn căng cứng.

Tức giận đến muốn phát điên, ‘Âm’ tự ngọc thể, vậy mà hắn để tuột khỏi tay.

Nếu hắn ăn nàng từ sớm liền bước vào Đại Tông Sư cực hạn dễ như trở bàn tay. Đệ ngũ tự, ‘Âm’. Dương Vân Nga không ngờ lại là Đệ ngũ tự.



......

Theo ‘Âm’ tự vào lại thể nội, Dương Vân Nga khẽ ‘Ưm’ nhẹ 1 tiếng, sau đó đôi mắt phượng từ từ hé ra.

Một khuôn mặt tiêu sái, thong dong xuất hiện trước mặt nàng, mặt kề sát mặt nhau. Dương Vân Nga khẽ chớp mắt mấy lần. Sau đó thầm nhăn mặt:

“Chẳng lẻ là ta vẫn còn ngủ mơ sao?”

Võ Văn nhẹ giọng nói:

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

Dương Vân Nga ngây ra như phỗng 1 lúc, khẽ ‘À’ 1 tiếng liền giật mình đẩy người ra : “A...”. Thất thanh kêu lớn.

“Ngươi, ngươi tính làm gì ta?” Khuôn mặt nàng ta lúc này đỏ như trái táo chín, liên tục khua tay.

Võ Văn nhăn mày, mình làm gì nàng ta. Sau đó không biết đối đáp sau liền nói:

“Ta vừa mới cứu ngươi đây.”

“Cúu ta?” Dương Vân Nga giật mình, sau đó liền bật người dậy, nhớ những chuyện xảy ra. Nàng bị người phương Bắc bắt giữ.

Ánh mắt nàng nhìn quanh, liền phát hiện đây là 1 nơi xa lạ.

Trên đỉnh đầu lúc này 2 người Đinh Bộ Lĩnh và Triệu Khuông Dẫn đang nhìn theo nàng.

Nhìn thấy nàng tỉnh dậy, Triệu Khuông Dẫn liền nhìn Đinh Bộ Lĩnh nói:

“Đi chỗ khác chiến.” Nói rồi liền phóng đi.

Đinh Bộ Lĩnh hiểu, hắn vẫn không muốn bại lộ Đế tự, sau đó liền đuổi theo.

Hiểu Minh nhìn thấy Triệu Khuông Dẫn bỏ đi liền ôm lấy Hiểu Ngọc, phóng đi theo.



Dương Vân Nga nhìn thấy vậy liền khẽ ‘Hừ’ 1 tiếng, xông đến muốn cản 2 người ở lại. Thì lúc này Võ Văn liền đi ra chặn giữa đường đi của nàng.

Dương Vân Nga tức giận hô lớn:

“Tiêu Vũ Sinh, ngươi làm gì vậy, ngươi có biết bọn họ là người phương Bắc, lại dám ngăn ta lại.”

Võ Văn khó xử nói:

“Được rồi, cô nãi nãi, để bọn họ đi đi, cô còn bắt bọn họ lại, tình huống liền mệt mỏi hơn đấy.”

Dương Vân Nga ánh mắt hiện vẻ tức giận nói:

“Tiêu Vũ Sinh, uổng công ta tin tưởng ngươi, không nghĩ đến ngươi lại là Nam gian*.”

"*Nôm na là An Nam phản quốc."

Võ Văn nheo mày, Nam gian, cái danh này hắn chính là không nhận nổi đâu. Cô nãi nãi phiền phức này, sao lại tỉnh dậy lúc này chứ. Đang không biết làm sao. Dương Vân Nga lúc này liền đánh tới.

Nhưng động tác của Dương Vân Nga trước 1 người sở hữu đấu tâm thông minh như Võ Văn không khác trẻ con làm trò. Hắn chỉ nhẹ lách người liền dễ dàng tránh qua.

Sau đó chỉ vài ba động tác đơn giản, 2 bàn tay ngọc của nàng liền bị Võ Văn chụp gọn. Võ Văn nhăn mặt khó chịu:

“Đủ rồi.”

Dương Vân Nga giật mình, mặc dù nàng không thực sự muốn tổn thương Võ Văn chỉ tung ra đòn đánh bình thường, nhưng sao có thể bị khống chế dễ đến vậy. Muốn rút tay lại liền bị hắn giữ chặt.

Vùng vẫy 1 lúc không xong, Dương Vân Nga liền vận chân đá tới. Mục tiêu chính là hạ bộ của hắn.

Võ Văn bực tức, ngay tức khắc vặn người, cánh tay nhanh chóng điểm lên quan môn, khí hải, thiên xu của nàng.

Dương Vân Nga ngay tức khắc liền có cảm giác bị thoát lực, muốn té quỵ xuống. Ngay tức khắc liền bị Võ Văn giữ chặt lấy ôm ngang hông bế lên. Sau đó phóng đi.

Dương Vân Nga lúc này thẹn quá hóa giận gầm thét:

“Tên khốn này buông ta ra, ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra.” Uất ức nước mắt như muốn trực trào ra.

Võ Văn ánh mắt bất thiện nhìn nàng nói:



“Còn nói nữa ta sẽ hôn ngươi để ngươi câm miệng lại.”

Dương Vân Nga giật mình ngay tức khắc liền im thin thít. Sau đó liền để mặt Võ Văn ôm đi. Trong lòng ngũ vị tạp luận.

Rất nhanh sau đó Võ Văn liền đáp xuống. Trước mặt hắn lúc này chính là đám người Ngô Xương Văn, Phạm Bạch Hổ...

Võ Văn nhẹ đỡ Dương Vân Nga xuống, nhanh chóng đả thông khí huyết cho nàng ta. Nhẹ giọng nói với Phạm Bạch Hổ:

“Ngươi giải thích rõ cho nàng.”

Ngô Xương Văn lúc này nhìn thấy Võ Văn liền sợ hãi cúi gầm mặt không dám ngẩng lên.

Dương Vân Nga lúc này đang muốn tiếp tục phát tác. Phạm Bạch Hổ ngay lập tức liền kéo lại hô:

“Quận chúa, cô đừng làm loạn, Tiêu công tử chính là vừa cứu mạng cô đấy.”

Rất nhanh liền tường thuật hết những chuyện xảy ra.

Dương Vân Nga nghe 1 lúc liền ngạc nhiên giật mình: “Có chuyện như vậy sao? Ta b·ị b·ắt làm con tin.”

Sau một lúc Dương Vân Nga liền tỏ ra xấu hổ, nhưng nữ nhân không muốn chịu thua thiệt liền nói lí nhí:

“Cũng là do ngươi, không chịu giải thích rõ với ta.”

Võ Văn cười nhạo, cô nãi nãi à, cô giống người chịu nghe giải thích sao.

Võ Văn nhìn quanh 1 vòng khẽ liếc Ngô Xương Văn 1 cái, tên này thiệt muốn gõ hắn 1 cái, nhưng có đám người ở đây liền khó ra tay. Ngô Xương Văn liền cảm giác lạnh cả sống lưng.

Lại nhìn đến thanh niên áo đen tên Nguyễn Bặc kia. Giống như cảm nhận được gì đó hắn liền hỏi:

“Ngươi tên là Nguyễn Bặc.”

Thanh niên áo đen lặng im không đáp, thầm đánh giá Võ Văn. Võ Văn tán phát ra 1 chút sát ý nhẹ nói:

“Ta biết ngươi chỉ muốn cản bọn họ, nhưng nhắc nhở ngươi, cản thì được nhưng tuyệt đối không được tổn thương bọn họ, nếu không quay lại ta liền sẽ g·iết ngươi.”

Nói rồi sau đó Võ Văn liền phóng đi như chớp. Nguyễn Bặc chôn chân tại chỗ không dám di chuyển, trên gáy mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng. Võ Văn cho hắn áp lực không kém Triệu Khuông Dẫn bao nhiêu.