Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 63: Triệu Khuông Dẫn sát ý




Chương 63: Triệu Khuông Dẫn sát ý

C63: Triệu Khuông Dẫn sát ý

Đầu Bạch Viên lúc này nhìn chăm chú Võ Văn, toàn thân nó loang lổ v·ết t·hương, đan điền bị chọc thủng, linh lực nhanh chóng xói mòn. Cơ thể liền có dấu hiệu gầy đi trông thấy.

Mặc dù Võ Văn giúp nó chém tên kia, nhưng lúc này nó liền ngưng ý đề phòng. Khẽ gầm gừ. Cả đàn khỉ cũng nhìn Võ Văn chăm chú, chỉ cần đại vương hiệu lệnh liền sẽ xông lên.

Võ Văn khẽ giơ 2 tay khó xử nói:

"Ta không có ý xấu.”

Xong lại nheo mắt nhìn Bạch Viên nói:

"Ta không biết ngươi có hiểu ý ta hay không, nhưng đan điền của ngươi, ta có thể chữa. Chỉ cần để ta lại gần.”

Đầu Bạch Viên nghe thấy lời Võ Văn như nhận phải kích thích, liền gầm lên xông đến. Cùng lúc cả đám khỉ cũng muốn xông lên.

Võ Văn tức giận nheo mày. Xung quanh 4 bề thọ địch. Hắn ngay tức khắc làm ra quyết đinh.

Trong phút chốc liền biến mất tại chỗ. Đầu Bạch Viên giật mình, liền quay đầu tức thì đã bị Võ Văn 1 chưởng thổ vào gáy b·ất t·ỉnh.

Võ Văn đắc thủ thành công liền vui mừng. Hắn cảm nhận được khí tức Bạch Viên rớt xuống chỉ ngang với Đại Tông Sư sơ kỳ liền trực tiếp ra tay.

Sau đó Võ Văn đỡ lấy cơ thể Bạch Viên, gác đao lên cổ. Ánh mắt dâng tràn sát khí tán phát ra xung quanh:

“Tất cả đứng yên, nếu không ta liền g·iết nó.”

Bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo vô cùng. Cả đám khỉ liền giật mình nhau nhau đứng lại kêu chi chít liên hồi.

Võ Văn im lặng gằn giọng:

“Im lặng”. Bảo đao nhẹ c·ứa c·ổ của Bạch Viên.



Cả đám khỉ liền im thin thít, không dám vọng động. Mặt xanh xao lo lắng.

Võ Văn nhìn vào Bạch Viên như có điều suy nghĩ.

.......

Đinh Bộ Lĩnh và Triệu Khuông Dẫn cả hai va vào nhau. Lúc này cả 2 quần áo rách rưới, trên người đầy vết đâm ngoài da. Cả chiến trường bị san thành 1 vùng bình địa. Có thể thấy chiến cuộc kịch liệt như thế nào.

Đinh Bộ Lĩnh lúc này vô cùng kinh ngạc. Triệu Khuông Dẫn không ngờ liền đã lĩnh ngộ ra Đấu Tâm thông minh, mà cảm giác còn thông thạo hơn hắn. Cảm giác có thể đánh ngang tay, chính là vì v·ũ k·hí của Đinh Bộ Lĩnh có phần nhỉnh hơn của Triệu Khuông Dẫn. Chính là Thần Kim nguyên chất hơn.

Nếu không Đinh Bộ Lĩnh liền bại. Ánh mắt Đinh Bộ Lĩnh có chút không cam lòng. Hắn đã tiến bộ lên hẳn nhưng vẫn không thể đè đối phương lên đánh.

Triệu Khuông Dẫn lúc này giống như cảm nhận được gì đó. Đôi mắt lóe lên. Nhảy bổ về phía sau. Nhìn Đinh Bộ Lĩnh nói:

“Đủ, lần sau tái chiến.”

Nói rồi liền biến mất. Đinh Bộ Lĩnh giật mình tức giận liền đuổi theo, nhưng qua 1 lúc lại không tìm thấy đối phương tựa như lần trước.

Hắn tức điên lên liền trực chỉ quân doanh đám người phương Bắc mà phóng đi.

Triệu Khuông Dẫn lúc này hiện ra ở một chỗ khuất xa. Hắn nhìn vào 1 chỗ nheo mày nói:

“Đi ra đi.”

Tức thì lúc này 1 cái người khoác trường bào màu đen dần hiện ra. Hắn khoác trường bào màu đen. Khuôn mặt trẻ tuổi chính là Nguyễn Bặc tùy tùng của Đinh Bộ Lĩnh. Hắn nheo mày thầm nói:

“Ngươi biết ta ở đây.”

Triệu Khuông Dẫn nhìn hắn chằm chằm làm hắn xanh mặt đổ mồ hôi. Sau đó lạnh nhạt mở miệng:

“Ngươi mạnh đấy, nhưng may mắn là ngươi chọn lựa không ra tay, nếu không ta liền g·iết ngươi.” Sát khí phát ra lạnh căm.

Nói rồi liền phóng người bay đi, hướng di chuyển ngược lại hoàn toàn với Đinh Bộ Lĩnh. Nguyễn Bặc thì đứng chôn chân tại chỗ, vẫn còn run rẩy. Nhìn Triệu Khuông Dẫn biến mất hẳn hắn run giọng nói:



“Ta là Đại Tông Sư trung kỳ, nhưng trước mặt hắn không nghĩ đến lại cảm giác yếu ớt đến vậy.” Hắn cũng cảm giác được Triệu Khuông Dẫn không ra tay dường như có việc gì vô cùng gấp gáp.

......

Đinh Bộ Lĩnh lúc này trở lại phương Bắc quân doanh liền nhìn thấy nơi này trống trơn, không có 1 bóng người.

Kể cả cọc gỗ treo lấy đám người Phạm Bạch Hổ cũng đã bị cắt phăng đi, chiến trường loạn thành 1 bầy. Nói rõ có người chiến đấu. Vẫn còn v·ết m·áu vung vãi.

Kiểm tra toàn bộ trướng bồng bên trong cũng không có ai. Đinh Bộ Lĩnh nheo mày liền lần theo v·ết m·áu phóng đi.

........

“Dương Huy, tốt lắm, lần này may mắn có ngươi ra tay.” Ngô Xương Văn thầm khen.

Một cái thanh niên mặt dài, thân hình cao kều khẽ cười đạo:

“Bốn tướng chỉ là phụ việc nhỏ, công lao chính là nhờ tiểu thế tử.”

Phạm Bạch Hổ lúc này cũng ở trong đám người chắp tay nói:

“Tiểu thế tử, lần này cũng chính là nhờ ngài, bọn ta chính là nợ ngài 1 mạng.”

Đỗ Cảnh Thạc và Kiều Công Hãn, kể cả Lữ Đường cũng khẽ chắp tay bái tạ.

Ngô Xương Văn khẽ nhếch miệng đắc ý. Trong lòng liền nghĩ đến Võ Văn.

Hắn chính là chạy xa liền núp ở một hang vắng. Vô tình sau đó liền trông thấy cảnh Võ Văn chạy trốn điên cuồng. Hắn không dám cử động sợ rằng Võ Văn quay lại, 1 chốc sau liền kinh hãi nhìn thấy cái thanh niên mặc hoàng bào khủng bố kia đuổi theo phía sau. Hắn liền sợ hãi im thin thít.

May mắn là tên kia chỉ 1 lòng muốn đuổi theo Võ Văn nên hắn liền tránh qua 1 kiếp. Hắn có chút không hiểu thấu tại sao Võ Văn còn sống, còn chạy nhanh đến như vậy.



Bình tĩnh suy nghĩ liền có 1 cái suy đoán điên cuồng, gã to xác kia đã bị Võ Văn xử lý. Hắn sau đó liền lựa chọn quay lại quân doanh phương Bắc.

Lúc này quả nhiên, nhìn thấy người canh gác chỉ là 3 cái nữ nhân kia.

Hắn liền âm thầm lẻn đến, mục đích chính là cắt đứt dây trói cho đám người Phạm Bạch Hổ. Nhưng không nghĩ đến liền bị nữ nhân vũ mị kia phát hiện.

Hắn ngay lập tức bị 3 cái nữ nhân vây công. Hắn đánh với nữ nhân vũ mị, cố gắng cũng chỉ là ngang tay, huống hồ còn có 2 nữ nhân, ngay tức khắc liền rơi vào nguy hiểm muốn rút lui.

Đúng lúc này Dương Huy liền ngang trời hiện ra cứu đám người Phạm Bạch Hổ, chiến cuộc liền thay đổi 180 độ.

Chỉ có 3 anh em họ Nguyễn sau khi cởi trói liền trực tiếp chạy đi. 4 người còn lại đều xông chiến. 2 cái nữ song sinh tức thì liền có 1 cái b·ị t·hương nặng.

3 cái nữ nhân cảm thấy không ổn. Nữ nhân vũ mị ngay tức khắc liền khống chế lấy Dương Vân Nga đang b·ất t·ỉnh. Kề dao vào cổ.

Cả đám chim sợ cành cong, chỉ có thể để 3 cái nữ nhân thả chạy. Âm thầm đuổi theo phía sau.

Ngô Xương Văn nheo mày nói:

“Mau chóng đuổi theo cứu lấy đại tỷ, không thể để mất dấu bọn chúng.”

.....

2 cái nữ nhân phóng nhanh hết tốc lực, trên tay nữ nhân vũ mị còn ôm lấy 1 cái nữ nhân ngủ say, 1 cái song bào thai đang đỡ lấy 1 cái lúc này b·ị đ·âm xuyên bụng tạo thành 1 cái lỗ sâu, máu tươi vẫn còn đang chảy ra. Hơi thở có phần mong manh.

Nữ nhân vũ mị chau mày, quay lại nói:

“Hiểu Minh, thả ra nàng ta, nàng ta đã sắp c·hết, mang theo chỉ để chúng ta lộ dấu vết mà thôi.”

Cái song bào thai vẫn còn tỉnh táo tức giận thét:

“Câm miệng Âm Cơ, muội muội ta sẽ không c·hết.”

Nữ nhân vũ mị tức giận đang muốn phát tác. Thì lúc này liền nhận thấy 1 luồng sức mạnh kinh khủng đang phá không chạy đến, tốc độ nhanh đến điên cuồng. Mắt nàng ta hiện vẻ vui mừng, đoán rằng điện hạ quay lại.

Nhưng xuất hiện trước mặt nàng ta lúc này bất ngờ lại là 1 cái thanh niên mặc hắc bào, trên đầu hoàng long vẫn còn chưa tán đi. Nàng ta giật mình, là Triệu Khuỗng Dẫn.

Tâm nàng ta chợt nhảy loạn, thầm nói, con hoàng long kia. Mắt trợn trừng như nghĩ ra gì đó.

Triệu Khuông Dẫn không để ý điệu bộ của nàng. Ánh mắt liền dòm chăm chú vào nữ nhân Hiểu Ngọc đang hấp hối kia. Ánh mắt hiện tia điên cuồng.