Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 62: Sinh mệnh lưu ly chi tinh




Chương 62: Sinh mệnh lưu ly chi tinh

C62: Sinh mệnh lưu ly chi tinh

Nam nhân tóc hoàng kim cười nhạt:

"Không sai, nó có huyết mạch đến từ chỗ ta.”

Bóng mờ nghe vậy có chút giật mình. Đã hiểu tại sao con khỉ này lại có Cửu tự.

Bạch Viên lúc này lại nhảy bổ vào người thanh niên, tốc độ nhanh hơn trước mấy lần, làm hắn ta giật mình. 2 tay Bạch Viên đập tới, lực đạo mạnh đến kinh khủng, có thể nghe thấy rõ tiếng gió rít.

1 cái quạt tay liền quạt bay hắn ta, thanh niên 2 tay giơ lên chống đỡ. Khẽ nhăn mặt đau đớn.

Thanh niên lúc này nét thong dong trên mặt đã biến mất, khuôn mặt trở nên chăm chú. Nhảy lùi về phía sau. Giọng hắn lạnh lẽo đầy sát khí:

"Súc sinh, ngươi thành công chọc điên ta.”

Nói rồi khí thế của gã ta lại tiếp tục tăng lên, không khí như muốn nổ tung. Trên người hắn ta lúc này, làn da liền chuyển sang một màu đồng cổ, bóng loáng. Khí tức theo đó liền tăng lên 1 đoạn xa. Đã vượt hẳn so với Cực Chân thông thường.

Võ Văn nheo mày, liền nhận ra đây chính là Đồng Tử luyện kim thân mà tên to xác kia sử dụng. Nhưng Võ Văn tinh ý nhận ra tên này sử dụng dường như kém hiệu quả hơn tên to xác 1 chút. Đây là 1 loại trực giác.

Võ Văn đoán không sai. Gã thanh niên này do phá thân từ sớm nên luyện Đồng tử luyện kim thân chỉ xem như đạt chút tiểu thành tựu. Vì vậy liền ném tặng nó cho Đại Hùng.

Thanh niên trẻ tuổi lúc này liền chuyển sang thế chủ động, trực tiếp công đến. Kiếm quang đầy trời. Bạch viên cũng không yếu thế, gầm lên xông đến. Chiến đấu trở nên khốc liệt.

Kiếm quang lúc này đâm vào da thịt của Bạch Viên chỉ để lại 1 vết ngấn liền b·ị đ·ánh bật ra. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của nó liền biết vẫn có đau đớn.

Bạch viên lúc này giống như 1 đầu hung thú cuồng bạo, quyết dùng thương đổi thương. Nhưng thanh niên lúc này tốc độ tránh né cũng nhanh đến vô cùng. Bạch viên liên tục t·ấn c·ông cũng không chạm vào hắn mảy may.

Võ Văn nheo mày, tên này sao lại mạnh đến vậy. Tiếp tục như thế này đầu khỉ trắng này cũng bị mài c·hết.

Quả nhiên 1 lúc sau. Phòng thủ của khỉ trắng liền có dấu hiệu yếu đi. Kiếm quang của thanh niên liền đâm qua da thịt của Bạch viên. Hắn ta cười lạnh nói:



“Súc sinh, da thịt ngươi cứng đấy, nhưng vẫn có điểm yếu.”

Hỏa diễm luân chuyển vào 2 mắt Võ Văn. Đấu tâm thông minh liền sáng. Nhìn dòng chảy linh lực của Bạch viên hắn có chút hiểu ra.

Bạch viên này trường kỳ không biết tu luyện, chỉ thổ nạp phổ thông, các huyệt đạo không được linh lực luân chuyển tu bổ liền trở thành các điểm yếu của nó.

Thanh niên kia, không hiểu sau liền nhìn ra. Vừa rồi đâm vào quan môn liền ngay tức khắc xuyên qua da thịt của nó.

Trong chốc lát, trên người Bạch Viên lại b·ị đ·âm ra lít nhít nhiều chỗ, thần khuyết, trung khu, thận du đều b·ị đ·âm qua. Máu huyết vung vãi.

Đúng lúc này bỗng dưng huyệt khí hải của bạch viên liền bại lộ ra sơ hở. Võ Văn cả kinh, không được, khí hải chính là thông đan điền. Bạch viên để b·ị đ·âm vào, đan điền liền sẽ tiêu tùng. Lúc đó bại vong là điều chắc chắn.

Nhưng Võ Văn khẽ nheo mắt, động tác của Bạch Viên có chút vụng, giống như là cố tình.

Quả nhiên, thanh niên nhìn thấy sơ hở lộ ra liền chớp lấy thời cơ 1 kiếm đâm đến.

Nhưng vừa đâm vào khí hải, kiếm của hắn liền bị giữ kín chặt lại. Hắn giật mình chưa kịp phản ứng. Bạch viên 2 bàn tay liền chụp lại cơ thể của hắn, ôm chặt lại.

Thanh niên ngay lập tức cảm thấy đau đớn từ 2 bàn tay Bạch Viên truyền tới. Hắn lúc này làm gì không biết. Đầu khỉ này chính là cố tình dụ hắn đâm vào khí hải.

Bạch viên dùng hết sức bình sinh siết chặt lại. Quyết tâm bẻ ngang hông của thanh niên.

Thanh niên đau đớn nhăn mặt. Vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng Bạch viên cứ vậy lỳ lợm, ôm chặt hắn bằng được.

Khuôn mặt thanh niên lúc này chợt hiện vẻ điên cuồng nói:

“Được, ta muốn xem là ngươi c·hết trước hay ta c·hết trước.”

2 tay thanh niên vận sức. Trực tiếp đâm kiếm vào sâu trong khí hải của bạch viên. Ý đồ rất rõ ràng. Chính là muốn phá hủy đan điền của nó trước khi nó bóp gãy lưng hắn.



Kiếm quang lập tức liền đâm vào từng tấc 1 vào bụng Bạch Viên.

Bạch Viên 2 mắt đỏ rực, điên cuồng bóp chặt 2 tay lại. Nhưng thanh niên lúc này miệng nhoẻn lên, khẽ cười. Hắn thắng. Quả nhiên kiếm của hắn lúc này đã chạm vào đan điền của nó.

1 tiếng như bong bóng bị chọc thủng vang lên. Bạch viên ngay lập tức bị thoát lực, 2 cánh tay run run. Thanh niên mở miệng cười lanh:

“Súc sinh, có thể làm khó ta đến mức này liền là vinh hạnh cho...”

Nhưng lúc này 1 cái cảm giác rợn tóc gáy sởn qua đầu của thanh niên.

Hắn giật mình quay đầu. Liền nhìn thấy 1 cái lưỡi đao bọc qua hỏa diễm chém đến chính là cổ của hắn.

Mắt hắn trợn trừng. Vội vàng né người, nhưng liền giật mình, toàn thân đã bị giữ chặt. Sợ hãi quan đầu, đồng tử luyện kim thân liền bọc chặt cổ của hắn.

Nhưng đao này đã bọc qua hỏa diễm, sắt bén đến kinh khủng. Cổ của thanh niên chỉ cản được đao nửa nhịp liền bị cắt ngang nửa cổ. Máu huyết phun vung vãi.

Thanh niên mắt trợn trắng, sinh mệnh trong phút chốc muốn trôi qua. Bạch Viên lúc này cũng buông tay, thân hình thanh niên té ngã nhào xuống đất.

Đúng lúc này dị biến xảy ra. Trên cổ của thanh niên có đeo 1 sợi dây chuyền ngọc màu lam. Lúc này viên ngọc khẽ vỡ nát.

Cùng lúc này trên người thanh niên có vô số đường vân hình lưới màu xanh lam xuất hiện. Chỗ cổ thanh niên có dấu hiệu đứt rời lúc này liền bị các đường vân này chụp cố định lại. Vết thương trên cổ vừa bị đứt hết phân nửa, trong phút chốc liền kéo da non liền lại.

Sinh cơ trên người thanh niên bị tiêu tán, ngay lập tức dần sống lại. Võ Văn trông thấy dị cảnh này liền hoảng hốt. Ngay tức khắc lại 1 đao chém đến muốn trảm bay đầu của thanh niên.

Nhưng lúc này thanh niên liền mở mắt tức khắc lộn nhào 1 cái tránh qua 1 đao.

Hắn đứng dậy thở hổn hển, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Võ Văn. Gầm gừ nói:

“Ngươi.”

Võ Văn lúc này liền nhìn thấy tên này sống lại nhưng khí tức rất yếu chỉ so với Đại Tông Sư sơ kỳ liền trảm đến.

Thanh niên ánh mắt căm phẫn nhìn chăm chú Võ Văn. Lúc này trên bàn tay hắn liền xuất hiện 1 cái phù lục màu vàng. Hắn khẽ hô 1 tiếng:



“Di.” Tức thì phù lục liền b·ốc c·háy. Thân ảnh thanh niên biến mất tại chỗ. Võ Văn ngay tức khắc liền chém vào không khí. Hắn giật mình nhìn quanh. Nhưng gã ta đã hoàn toàn biến mất, không còn chút khí tức.

Bóng mờ nhìn thấy cảnh này liền giật mình thốt lên:

“Sinh mệnh lưu ly chi tinh, thứ đồ tốt này mà hắn ta cũng có.”

Giọng nói lạnh lùng thốt lên:

“Tên này có 1 phần đế mệnh Hồng hoang, rất có thể chính là thái tử hoặc còn cao quý hơn. Được xem trọng giao cho thứ này cũng không tính là gì?”

Bóng mờ tức giận nói:

“Không tính là gì, sinh mệnh lưu ly chi tinh chính là có thêm 1 mạng đấy.”

Giọng nói lạnh lùng cười lạnh:

“Thời kỳ thái cổ, trong người kẻ nào chả có thứ này.”

Bóng mờ không chịu yếu thế:

“Hừ, sao có thể so. Hiện tại nó vô cùng quý hiếm, còn bị Thiên Nhân kiểm soát chặt chẽ”

Nam nhân tóc hoàng kim bình tĩnh nói:

“Đừng cãi nhau nữa. Yên tâm, thứ đồ này chỉ có thể cứu được 1 mạng”

Bóng mờ lại hỏi:

“Tên nhóc đó, trên người còn có Thuấn di phù, thân phận đúng không đơn giản.”

Nam nhân tóc hoàng kim nhếch miệng:

“Hắn ta cũng chỉ có 1 trương Thuấn di phù mà thôi.”