Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 59: Đoán thể giả, lần đầu giết người




Chương 59: Đoán thể giả, lần đầu giết người

C59: Đoán thể giả, lần đầu g·iết người

Toàn thân đại hán, làn da liền chuyển sang 1 màu cổ đồng bóng loáng. Khí tức trên người cũng không ngừng tăng lên.

Võ Văn giật mình. Cảm giác này, khí tức gã này vậy mà đã đạt đến Đại Tông Sư hậu kỳ.

Nhìn làn da nhuộm một màu đồng thau của đối phương Võ Văn chợt nhớ đến câu nói của nam nhân tóc hoàng kim. Nuôi ý, luyện binh, đoán thể.

Đây là đoán thể giả. Đúc thân người.

Đại hán sát khí phát ra điên cuồng nhìn chăm chú Võ Văn:

"Có thể để ta bức ra toàn bộ thực lực, ngươi chính là cái Võ Sư đầu tiên.”

Nói rồi hắn liền giậm vào mặt đất xông đến. Vẫn là 1 quyền trực diện đánh tới.

Võ Văn giật mình, tốc độ này đâu phải nhanh hơn trước chỉ 2,3 lần, 1 cái chớp mắt nắm quyền liền đến trước mặt hắn.

Kình lực mang đến làm Võ Văn cảm giác quyền đầu như 1 cổ thiết giáp đâm tới. Hắn kinh hãi, vội vàng thu đao đón đỡ.

Nhưng khác với khi nãy, đại hán không hề có ý định thu tay. Quyền phong vẫn trực câu đánh đến, va vào trực diện với đại đao.

1 tiếng ma sát ghê rợn như kim thiết va đập vào nhau vang lên, dư kình liền lập tức chấn Võ Văn té ngã về phía sau, nội tạng bị chấn động thổ ra 1 ngụm huyết.

“Thật mạnh” Võ Văn thầm nói.



Đại hán lúc này nhíu mày, bàn tay run run tê rần đau đớn. Gã nhìn chăm chú vào thanh đại đao, trong lòng sợ hãi, lúc này tay hắn đã cứng không hề thua kém kim khoáng thông thường, vậy mà v·a c·hạm vào đại đao vẫn đau đến khó tả.

Đại đao trên tay Võ Văn lúc này b·ị đ·ánh lui chợt phát ra tiếng kêu : “Ong...ong”. Như nhận phải khiêu khích. Liền dựng thẳng muốn xông đến đại hán. Võ Văn giật mình liền giữ chặt đại đao.

Đại Hùng nhìn thấy chợt kinh ngạc tròn mắt:

“Uẩn Binh sinh linh trí.” Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thanh Uẩn Binh lại tự mình cử động. Chợt nhớ đến trong sử sách 2 thanh Thần binh Can Tương, Mặc Tà chính là có sinh ra linh trí. 2 thanh thần binh đó đều có thể g·iết vạn quân địch ngoài ngàn dặm, khủng bố vô cùng.

Ánh mắt hắn đại thịnh, chợt nổi lên lòng tham. Trong đầu liền nổi lên ý định muốn chiếm làm của riêng.

Đại hán lại xông đến, lúc này 2 bàn tay liền ra liên hoàn quyền, quyết tâm không để đối phương phòng thủ. Chính là muốn tốc chiến tốc thắng.

Võ Văn giật mình, đại đao tức khắc giơ ngang người. Tức thì 1 cánh tay của đại hán liền đánh lui đại đao, bàn tay khác trực tiếp công đến.

Có thể thấy khi đánh lui đại đao, khuôn mặt hắn liền nhăn lại đau đớn vô cùng. Võ Văn nheo mày, biết đối phương chính là muốn dùng thương đổi thương, muốn nhanh chóng đập c·hết hắn. Liền vội vàng lộn người tránh né.

Đại Hùng quyết định không buông tha hắn, lại xoay người đánh đến. Tốc độ của hắn lúc này nhanh hơn trước rất nhiều, chênh lệch tốc độ quá lớn, đấu tâm thông minh của Võ Văn đã không kịp đọc. 1 quyền đã giáng ngay bụng của Võ Văn. Võ Văn trợn mắt kinh hãi. Không kịp giơ đao lên ngăn cản.

1 tiếng thụp lớn vang lên. Võ Văn đau đến nghiến răng nghiến lợi, nội tạng như muốn lộn ngược văng đập vào gốc cây ở xa xa.

Đại Hùng nhíu mày. Vừa rồi hắn cảm giác rất rõ vào lúc khẩn yếu quan đầu, đối phương liền cong người như tôm, nhờ vậy liền tá đi rất nhiều lực đạo. Thực tế cú đấm kia không gây cho đối phương bao nhiêu tổn thương.

Hắn thực sự kinh ngạc tại sao phản ứng của Võ Văn lại có thể nhanh đến vậy. Trong lòng hắn liền nỗi lên 1 cỗ lo lắng bất an. Đối phương khó đối phó hơn hắn tưởng. Liền tiếp tục xông đến, liên hoàn quyền lại đấm đến:

“Ta muốn xem thử ngươi có thể đỡ được bao nhiêu đòn.”

Võ Văn giật mình, chỉ có thể giơ đao lên đón đỡ, 2 tay tụ hết lực lượng.



Quyền phong của Đại Hùng va vào đại đao liền phát sinh tia lửa tung tóe, mặt gã ta hiện vẻ đau đớn khó tả. Nhưng hắn ta lại không dừng lại. Quyền lại vung đến đánh rơi đại đao qua 1 bên.

Sau đó bàn chân vung lên, đá vào mạn sườn của Võ Văn.

Võ Văn giật mình, liền vặn mình tránh thoát nhưng đã chậm 1 chút. Cước kình xé gió như đạn chỉ quét qua hông của Võ Văn. Đau đớn truyền đến làm Võ Văn kêu lên đau đớn, có thể cảm giác được xương sườn đã nứt gãy rất nhiều cái.

Võ Văn rơi đập vào nền đất. Lúc này 2 tay của Đại Hùng vì chấn lui đại đao, trên lớp da nhuộm màu đồng thau cũng chịu tổn thương, máu tươi vung vãi nhìn thấy xương. Nhưng hắn ta không hề dừng lại, tiếp tục xông lên t·ấn c·ông dồn dập Võ Văn. Giống như một con hung thú.

Đau đớn lúc này liền kích thích một luồng nộ hỏa trong người Võ Văn. Trong người hắn một luồng hỏa khí nhanh chóng bay ra ngoài. Nhiệt lượng xung quanh nhanh chóng tăng lên.

Đại Hùng thấy biến, tâm liền đánh bộp 1 cái. Thế công liền dồn dập nhanh hơn. Giác quan sinh tử báo động hắn phải g·iết Võ Văn ngay tức khắc.

Nhưng đã chậm, theo hỏa năng bao lấy toàn cơ thể Võ Văn, tốc độ của hắn liền tăng lên chóng mặt. Trong phút chốc, đôi mắt hắn phát ra tia lửa rực cháy.

Động tác của Đại Hùng ngay tức khắc bị thả chậm lại. Đấu tâm thông minh ngay tức khắc bắt kịp cử động đối phương. Võ Văn xoay người, 1 đao chém ra.

"Keng”

Một tiếng thanh âm chói tai vang lên, tia lửa nổ lên như pháo hoa.

Đại Hùng la lên 1 tiếng kêu thất thanh đau đớn. Liền nhìn thấy 1 cái bàn tay bị cắt lìa văng giữa hư không. Huyết tương văng tung tóe. Chính là bàn tay phải của hắn.

Hắn có chút không tin vào mắt mình, hắn đường đường là Đoán Thể Giả. Lại bị đối phương trực tiếp cắt đi bàn tay. Đây là lực lượng cỡ nào.



1 nỗi đau đớn xé tận tim gan truyền đến làm hắn giật mình lùi lại.

Nhìn đến Võ Văn lúc này toàn thân có hỏa diễm phát ra. Trên đầu 1 cái cổ triện lơ lửng, ‘Dương’ tự phát ra quang huy thần thánh. Đại Hùng mắt trợn trắng khẽ hô:

“Cửu tự giả, Dương chữ.” Nói rồi Đại Hùng liền không suy nghĩ. Quay đầu liền chạy.

Đại đao trên tay Võ Văn liếm được máu tươi liền phát ra tiếng kêu ong...ong vui sướng. Võ Văn nhìn thấy Đại Hùng bỏ chạy, khẽ cười lạnh:

“Muốn chạy, đã chậm.”

Tốc độ Võ Văn nhanh như điện xẹt xông đến, đã nhanh hơn Đại Hùng 1 bậc. Nhanh chóng khóa chặt đường lui của hắn.

Đại Hùng nhìn thấy tâm như tro tàn, ánh mắt tàn nhẫn buông lời đe dọa:

“Ngươi dám g·iết ta, điện hạ sẽ không buông tha cho ngươi, Điện Hạ chính là có thực lực đối phó với cả Đan Cảnh, không muốn c·hết liền dừng tay.”

Võ Văn sát khí túc liệt cười lạnh:

“Vậy sao?”

Đại đao chém ngang, nhắm đến chính là đầu của Đại Hùng. Từ lúc Đại Hùng muốn trảm đầu con dân An Nam, Võ Văn đã phán hắn tội c·hết.

Đại Hùng kinh hãi. Không nghĩ đến Võ Văn ngoan nhân như vậy. Liền giật mình giơ 2 tay lên đón đỡ. Đoán Thể toàn bộ dồn hết vào đôi tay.

Nhưng lưỡi đao của Võ Văn lúc này được bọc qua 1 lớp hỏa diễm liền biến thành 1 thanh hỏa đao. Cương mang phát ra tinh huy sáng ngời, sắt bén vô cùng.

Đao mang cắt qua 2 tay cứng như kim khoáng của Đại Hùng giống như cắt đậu hủ. Sau đó liền gọt qua đầu của hắn ta.

Thủ cấp của Đại Hùng bay lên, mắt trợn trắng, đến lúc c·hết cũng không nghĩ đến Võ Văn dám g·iết hắn. Hắn vậy mà c·hết ở trên tay 1 cái Võ Sư.

Võ Văn nhìn thân xác Đại Hùng rơi xuống. Trong lòng lại không một chút gợn sóng.

Đây là lần đầu hắn g·iết người, nhưng cảm giác không có chút nào ác cảm. Giống như đã từng thực hiện qua rất nhiều lần