Chương 57: Nghĩ cách
C57: Nghĩ cách
Võ Văn xông đi 1 đoạn, liền nội thị cơ thể. 1 cái ý nghĩ thoáng qua. Đại đao trong đan điền liền xuất hiện trên tay.
1 cái cảm giác như huyết nhục tương liên chảy qua. Thứ này không ngờ đến lại giống như 1 phần cơ thể của hắn.
Đại đao nằm trên tay Võ Văn chợt phát ra tiếng kêu: "Oong...”. Như toát ra vẻ vui mừng khấp khởi. Muốn xoay quanh người hắn.
Võ Văn giật nãy mình. Thứ này sao giống như lại có linh trí. Hắn không nhớ đến Dương Vân Nga nhắc đến Uẩn Binh lại có linh trí.
Sao khi thử vận đao 1 chút liền biết rõ thứ này rõ ràng rất nghe lời, hoàn toàn nghe hắn sai sử khẽ thở ra.
Lại nhìn đoạn trúc phát ra lôi điện kia. Hắn liền muốn kéo ra ngoài xem thử. Liền giật mình, hắn dùng mọi cách, đốt trúc kia giống như cắm rễ trong đan điền hắn, gọi mãi cũng không chịu ra.
Võ Văn tá hỏa, thứ này rốt cuộc là gì, làm cách nào sử dụng. Cứ để nó ở trong đan điền như vậy liệu có nguy hiểm gì không. Nhưng sau 1 lúc liền ném chuyện này ra khỏi đầu, là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh.
Người nam nhân kia cũng không giống muốn làm khó hắn. Hắn có cảm giác ông ta muốn g·iết hắn, dễ như lấy đồ trong túi mà thôi. Không cần phải rườm rà như vậy.
Lúc này bỗng Võ Văn chợt cảm thấy 1 tia địch ý phát ra khẽ hô:
“Ai?”
Sao đó liền nhìn thấy ở trong bụi rậm, 1 cái thanh niên trẻ tuổi tay cầm quạt sắt bước ra. Võ Văn nheo mày khẽ hô:
“Là ngươi?”
Võ Văn nhận ra đây chính là nghĩa đệ của Đậu Na.
Ngô Xương Văn lúc này thân thể trật vật, người vẫn còn bê bết máu, nói rõ vừa mới chạy trốn đi.
Võ Văn nhìn hắn 1 lúc như hiểu ra chuyện gì đó. Còn Ngô Xương Văn thì có chút kinh ngạc, không nghĩ đến tên này vẫn còn sống.
Ngô Xương Văn trời sinh trực giác kinh người. Nhìn Võ Văn lúc này 1 cảm giác sợ hãi kinh khủng tràn lên. Đã không còn ý nghĩ muốn đối phó Võ Văn.
Võ Văn nheo mày 1 lúc nhìn Ngô Xương Văn. Chỉ cần tên kia dám tán phát ra 1 chút địch ý nữa, hắn không ngại tiễn tên này đi gặp ông bà, cho dù hắn có là nghĩa đệ của Dương Vân Nga hay không.
Hắn có cảm giác từ lúc rời khỏi mấy cái bậc thang kia, tâm cảnh liền có thăng hoa khác thường. Giết người cũng không tính là gì.
Nhưng Ngô Xương Văn lúc này như cừu non không hề làm gì. Võ Văn nhẹ hỏi:
“Đậu Na, Cao Bá Ngọc, 2 người ở đâu?”
Ngô Xương Văn nghe cái tên Đậu Na liền giật mình. Chần chừ 1 lúc hắn liền chỉ tay về hướng Nam nói:
“Đại tỷ bị người phương Bắc bắt giữ, hiện đang ở hướng kia.”
Võ Văn nhíu mày 1 lúc, sau đó lạnh lùng hỏi Ngô Xương Văn:
“Ngươi không đi cứu nàng?”
Ngô Xương Văn nghe vậy liền cúi gầm mặt, xấu hổ nói:
“Bọn chúng quá mạnh. Ta chỉ có thể chạy trốn.”
Võ Văn nghe thấy hắn như vậy liền tán phát ra sát khí nói:
“Hừ.”
Ngô Xương Văn giật mình, lại không dám phát tác.
Võ Văn lạnh lùng nói:
“Dẫn ta quay lại nơi đó, nếu không, ta liền g·iết ngươi.” Nói rồi sát khí liền phát ra cường liệt.
Ngô Xương Văn lúc này đối diện Võ Văn liền kinh hãi, lưng đổ mồ hôi hột. Hắn có cảm giác như bản thân đối diện qua 1 cái s·át n·hân đứng trên cả núi thây xác c·hết. Sợ hãi cùng cực. Không thể nào, tự trấn an bản thân, tên này rõ ràng chỉ là 1 cái văn sĩ, đại phu. Sao lại có uy áp này.
Nhưng lúc này hắn đã không còn can đảm dám đối mặt Võ Văn.
Võ Văn khẽ hô: “Đi.”
Dứt lời Ngô Xương Văn kinh hãi, không dám nghịch ý. Cơ thể liền phóng đi về hướng Nam.
.....
2 canh giờ sau, Võ Văn ánh mắt nhìn về phía trước.
Nơi đó người Phương Bắc liền vô cùng kiêu ngạo đóng cả quân doanh.
Lại nhìn thấy 7 người Phạm Bạch Hổ bị trói như bánh tét treo ở trên cọc vô cùng bắt mắt. Đám người phương Bắc này rõ ràng vô cùng tự tin thực lực của mình. Không hề có ý che dấu.
Võ Văn khẽ nhìn Ngô Xương Văn nói:
“Bọn chúng có bao nhiêu người?”
Ngô Xương Văn sợ hãi nhớ lại:
“Tổng cộng có 6 người, Triệu Khuông Dẫn cũng ở trong, có 2 nữ nhân bên cạnh hắn cũng không đáng sợ. Mạnh thực sự còn có 3 người, một cái nữ nhân ước chừng thực lực là Đại Tông Sư sơ kỳ, 1 tên đại hán vạm vỡ, ta cũng không nhìn rõ thực lực của hắn. Còn có 1 tên thanh niên vô cùng đáng sợ. Những kẻ này giống như đều phụng gã thanh niên này làm chủ.”
Hắn nghĩ đến cái thanh niên kia chỉ đơn giản 1 cái quạt tay, 3 người Phạm Bạch Hổ liền rơi đập vào mặt đất, máu me bê bết b·ất t·ỉnh liền sợ hãi. Hắn lúc đó trực giác báo động liền chạy trước, nếu không liền đã chịu chung số phận.
Võ Văn liền gật đầu. Lúc này chợt trong quân doanh liền có 1 gã đại hán vạm vỡ xuất hiện. Hắn dõng dạc hô lớn:
“Ngô Xương Văn, ngươi mau lập tức liền xuất hiện, nếu không giờ ngọ 7 kẻ này ta liền sẽ toàn bộ chém đầu. Đến lúc đó đừng trách ta độc ác.” Tiếng hô vang tận rừng sâu. Chim thú chạy tán loạn. Nội lực kinh người.
Ngô Xương Văn bỗng giật thót, cơ thể run run. Những kẻ này vẫn đang nhắm đến hắn.
Võ Văn cũng nheo mày. Thì ra gã này là Ngô Xương Văn con thứ của Ngô Vương. Hắn bỗng dâng lên xúc động muốn giệt khẩu. Tên nhóc này ra ngoài không phải liền ghi thù t·ruy s·át hắn đấy chứ.
Sát khí Võ Văn phát ra nhè nhẹ, Ngô Xương Văn liền có cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Vội sợ hãi quay đầu nói:
“Tiêu Vũ Sinh các hạ, ta xin thề có trời đất, nếu sau này dám có ý thù địch với ngươi, sẽ ngay tức khắc bị trời tru đất diệt.” Liền giơ tay thề thốt, chỉ sợ Võ Văn ra tay.
Võ Văn nhíu mày, tên này n·hạy c·ảm đến vậy. Hắn liền tạm thời ném chuyện này sau đầu.
Lại nhìn đến 7 tên đang bị treo trên cọc, 7 tên này không phải là 7 cái sứ quân sao? Sao có thể c·hết ở đây?
Không nhìn thấy Dương Vân Nga liền quay đầu hỏi:
“Đậu Na ở đâu, sao ta lại không thấy?” Hắn lúc này đã có chút suy đoán ra, Đậu Na là ai.
Ngô Xương Văn có chút khó xử mở miệng nói:
“Ta cũng không rõ, rõ ràng Đại tỷ cũng bị bọn chúng bắt.”
Võ Văn trầm ngâm. Đầu óc nhanh chóng luân chuyển. Theo sử sách, cả 8 người này không có khả năng c·hết. Nhưng hắn không dám đánh cược. Rất có thể việc hắn trở về quá khứ liền thay đổi 1 số sự kiện lịch sử.
Sau 1 lúc, trong đầu liền nghĩ ra 1 ý tưởng. Hắn từng chữa trị qua cho Triệu Khuông Dẫn, rất rõ ràng khí của hắn ta. Lúc này lại không hề cảm nhận được khí của Triệu Khuông Dẫn có trong quân doanh. Hắn ta không ở đây nói rõ đây là 1 cái thời cơ.
Võ Văn lúc này mới bàn kế sách với Ngô Xương Văn. Ngô Xương Văn nghe thấy sau đó liền trợn mắt kinh hãi. Giật thót nói:
“Không thể, cách này không được.” Cách này chính là lấy mạng sống hắn ra đùa đấy.
Võ Văn ánh mắt bất thiện, không cho hắn trái lại ý mình. Gằn giọng nói:
“Được hay không, không phải do ngươi quyết định.”
Sau đó trước uy áp của Võ Văn chỉ có cách run rẩy phục tùng theo. Ngô Xương Văn chưa từng nghĩ đến bản thân là thiên tài ngàn năm có một, có ngày lại phải sợ hãi một kẻ trước đó hắn còn coi thường đến vậy.
Một lúc sau Ngô Xương Văn mặt trắng bệch đứng ở trong rừng sâu khẽ hô lớn về phía quân doanh:
“Ta Ngô Xương Văn ở đây, phương Bắc cẩu tặc, có gan liền ra gặp ta.”