Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 33: Võ Sư trung kỳ




Chương 33: Võ Sư trung kỳ

C33: Võ Sư trung kỳ

Qua té xe chống tay, sáng ra cổ tay đau nhức, gõ chữ khó khăn, nhưng vẫn cố ra đủ 2 canh. Anh em ném bông ủng hộ tác nhé. Xie xie mọi người.

.....

Ngay lúc xúc tu khổng lồ sắp đập vào bọc kén, bọc kén liền có hỏa diễm bùng phát ra mạnh mẽ. Một cái cổ triện 'Dương' chữ phát ra bùng sáng mạnh mẽ hiện ra. Như Thái Dương nổi giữa mặt nước. Kinh diễm người nhìn.

Mực đen theo hỏa diễm thiêu đốt, dần dần bị tiêu tán. Thân ảnh Võ Văn lộ ra.

Xúc tu Bạch tuộc bị hỏa diễm dây đến thiêu đốt, phát ra tiếng kêu đau đớn, gầm thết.

Nó muốn lần nữa quay đầu chạy đã chậm. Võ Văn phóng đến chùy thủ cắt ngang qua đầu nó. Ngay đầu chùy thủ phát sinh hỏa quang, tạo thành 1 lưỡi kiếm bằng lửa dài, cắt xuyên qua đầu Bạch Tuộc. Đầu Bạch tuộc liền b·ị c·hém thành 2 nửa.

Đến lúc c·hết nó liền hối hận trợn mắt. Hối hận vì khi nãy Võ Văn bị bọc lại không tranh thủ chạy. Nếu như vậy, nó còn có 1 cơ may chạy thoát. Vì thù hận làm mờ mắt dẫn đến mất cả mạng.

Võ Văn lúc này vội đi đến bên Dương Vân Nga. Sau khi kiểm tra biết được lúc này tim nàng đã ngưng đập, dưỡng khí hết từ lâu, trong bụng có nước xâm nhập. Liền sợ hãi.

Hắn không nghĩ nhiều liền há miệng nàng ra, đặt miệng mình lên môi ngọc. 2 bàn tay ấn lên ngực và bụng của nàng. Tai tập trung lắng nghe. Khung cảnh có chút hương diễm.

1 lúc sau Dương Vân Nga ho 1 tiếng, phun ra nước trong bụng. Tim dần đập lại rõ ràng. Võ Văn khẽ thở ra, ôm lấy nàng bơi lên trên.

Cảnh giác quan sát xung quanh. Lại sợ có 1 con quái nào lại xuất hiện. May mắn cho Võ Văn. Khu vực này đầu Bạch tuộc kia chính là chúa tể. Không có sinh vật nào dám vào.

Một lúc sau, Võ Văn đã thấy được mặt nước liền thở ra. Rất nhanh cả 2 liền đã leo lên bờ.

Nhìn Dương Vân Nga hơi thở đều đặn Võ Văn thở ra. Hắn lại không biết rằng trong người Dương Vân Nga lúc này đang có 1 thứ dần đản sinh ra.

.....



Linh cảnh, ngày thứ 10

Dương Vân Nga từ từ mở mắt ra tỉnh dậy, đập vào mắt nàng chính là Võ Văn đang nhắm mắt điều tức ở bên cạnh.

Võ Văn thấy nàng tỉnh lại liền cười nhẹ nói:

“Đậu Na, ngươi tỉnh rồi sao?”

Dương Vân Nga nhìn nụ cười thiên chân vô tà của Võ Văn lúc này chợt tim có 1 chút động. Cố giữ bản thân bình tĩnh. Kiểm tra lại bản thân liền nói:

“Ta không sao.” Sao đó để giữ tâm cảnh bình tĩnh liền nhắm mắt, điều tức.

Được một lúc lại ngửi được 1 mùi thơm phát ra ngào ngát, mắt lại mở toang ra.

Nhìn thấy Võ Văn đang nướng gì đó. Khẽ nuốt nước bọt từng bước đi đến. Võ Văn đã biết, chỉ là cười nhẹ.

.....

“Thứ này là bạch tuộc sao? Sao có thể lớn như vậy? Ngươi là bắt nó khi nào?” Dương Vân Nga tò mò hỏi.

Võ Văn tùy tiện đáp: “Khi nãy nó chặn đường, ta liền g·iết nó mần thịt thôi.”

Võ Văn đưa qua cho nàng 1 xiên xúc tu bạch tuộc nướng. Dương Vân Nga đã quen, liền vô tư nhận lấy ăn ngấu nghiến. Sau đó mắt liền sáng rỡ.

“Ngon....ngon đến điên mất, đây gọi là bạch tuộc nướng muối ớt sao? Sao nhân gian lại có mỹ vị tuyệt đến vậy.”

Võ Văn đã quen với biểu cảm nhà quê của nàng liền cười nhạt nói:



“Ta không có thời gian làm sa tế, nếu không phối thêm nó, nhất định sẽ còn ngon hơn nhiều.”

Dương Vân Nga tròn mắt phượng, tò mò hỏi:

“Sa tế đó là thứ gì? Thực sự có thể ngon hơn sao? Ngươi là học những bản lãnh nấu ăn này ở đâu?”

Võ Văn cười: “Có giải thích ngươi cũng không hiểu.” Nói rồi khuôn mặt hắn bỗng có chút trầm lại, ánh mắt hướng về 1 nơi xa xăm.

Nhìn ánh mắt của Võ Văn, Dương Vân Nga bỗng có 1 chút buồn theo. Tự hỏi, hắn rốt cuộc có chuyện gì tâm trạng. Khẽ hỏi:

“Vũ Sinh, ngươi sao vậy?”

Võ Văn quay đầu nhìn nàng, lắc đầu cười nhạt đáp:

“Không có gì, chỉ là 1 chút nhớ quê nhà mà thôi.”

Dương Vân Nga cảm thấy kỳ quặc, hắn không phải sinh ra và lớn lên ở Đường Lâm sao? Sau chuyện này liền có thể trở về. Sao lại tỏ ra thương cảm như vậy.

Nữ nhân vốn rất n·hạy c·ảm. Nàng có thể cảm nhận được, cảm xúc vừa rồi của hắn rất thật. Không chút giả dối. Liền mở miệng an ủi nói:

“Rồi ngươi sẽ có cơ hội trở về thôi.”

Võ Văn khẽ cười. Không nghĩ đến hắn lại cần 1 người tính cách trẻ con như Đậu Na đến an ủi.

Dương Vân Nga bỗng cảm thấy nụ cười lần này của Võ Văn có ý xấu. Liền nhăn mặt, cắm đầu ăn tiếp.

Ăn rất nhiều thịt Bạch Tuộc vào bụng. Lúc này chợt 1 luồng áp lực xông vào đan điền Võ Văn làm hắn giật mình.

Vội vàng xếp bằng điều tức. Dương quyết điên cuồng vận chuyển. Hắn đã biết xông vào đan điền hắn đó là thứ gì. Linh lực, mà còn vô cùng lớn.

Liền nhắm mắt luyện hóa. Linh lực như hồng thủy điên cuồng xông đến. Như muốn làm nổ tung đan điền của hắn. Võ Văn trợn mắt. Chẳng lẻ ăn một đầu Bạch Tuộc liền muốn bạo thể sao.



Nhưng ngay sau đó liền nghĩ ra cách. Ngay tức khắc liền dẫn đạo linh lực xông phá vách ngăn Võ Sư sơ kỳ.

Quả nhiên là hiệu quả, bình cảnh Võ Sư sơ kỳ của hắn do tiêu hóa nhiều Kim Linh Ngư đã nới lỏng rất nhiều. Sau khi luồng linh lực khổng lồ kia xông qua. Liền ngay lập tức phá rách ra một cái lỗ. Nhưng đồng thời dư chấn linh lực cũng làm Võ Văn đau đến trợn mắt há mồm.

Thành công, Võ Sư trung kỳ đến. Linh lực tràn qua vách ngăn liền bị Dương Quyết điên cuồng luyện hóa. Chuyển đổi thành hỏa năng. Mặt Võ Văn lúc này đỏ au như máu. Nhăn hơn khỉ ăn ớt.

Dương Vân Nga ở bên cạnh thấy hắn như vậy cũng vô cùng hoảng hốt. Nàng muốn làm gì đó nhưng không biết làm gì, thản thốt hỏi:

“Vũ Sinh, ngươi sao vậy?”

Sau đó bất chợt trên người nàng cũng bị 1 luồng linh lực t·ấn c·ông vào. Nàng giật mình cũng vội nhắm mắt điều tức. Vận chuyển công pháp.

Mặt Võ Văn từ đỏ au, bắt đầu biến chuyển dần trở lại bình thường, khuôn mặt cũng dần giãn ra. Sau một lúc liền đã hoàn toàn ổn định.

Võ Văn đứng dậy, ngâm lên 1 tiếng sảng khoái. Cảm nhận được sức mạnh bùng phát. Liền vui vẻ, hắn lại mạnh hơn một chút.

Vừa rồi thật nguy hiểm. Hắn đã hiểu, là do hắn ăn đầu bạch tuộc Võ Sư đỉnh phong kia. Cảnh giới của nó liền cao hơn Võ Văn 3 cái tiểu cảnh giới. Linh lực đương nhiên cũng mạnh bất thường. May mắn là hắn nhanh trí. Không thôi liền toi mạng vô duyên rồi.

Liền rút ra một kinh nghiệm cho bản thân, không thể tùy tiện thứ gì cũng ăn bậy được.

Võ Văn giật mình nhớ ra vừa rồi Dương Vân Nga cũng ăn qua liền vội vàng quay đầu nhìn. Nhưng nhìn qua liền giật mình. Dương Vân Nga lúc này khí tràng phát ra vậy mà đã là 1 cái Võ Sư Đỉnh Phong rồi. Khuôn mặt không hề có 1 tia khổ sở nào, vô cùng an nhàn.

Hắn lúc này mới vỗ đầu, đúng rồi nàng ta là một cái Võ Sư Hậu kỳ, hấp thu linh lực 1 cái Võ Sư đỉnh phong liền không có vấn đề, nhất cử lưỡng tiện liền bước vào Võ Sư Đỉnh phong.

Dương Vân Nga ngồi dậy, một bộ sảng khoái nói:

“Vũ Sinh ngươi thấy không, bổn cô nương vậy đã là Võ Sư đỉnh phong rồi. Từ nay về sau bổn cô nương đến bảo kê ngươi.”

Võ Văn cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ, Đậu Na à, ta còn cứu mạng ngươi đến 2 lần đấy. Ngươi còn có liêm sĩ đòi bảo kê cho ta.

Võ Văn và Dương Vân Nga mò theo đường mòn, đi tìm lối ra ngoài. Giữa đường một cái mùi thơm quen thuộc truyền đến. Võ Văn mắt liền sáng rực.