Tử Hạ bị đám người Hô Diên Bình đánh bại, Triệu Nhan ở lại cảng Trầm Thủy thêm vài ngày, sắp xếp chút nhiệm vụ tiếp quản Tử Hạ, ngoài ra còn phái trước một số viên quan đến các vùng nhậm chức, siết chặt quyền thống trị đối với các vùng ở Tử Hạ. Mặt khác còn có việc bố trí tu sửa đường, dù sao muốn thống trị Tử Hạ lâu dài, giao thông là vấn đề lớn nhất trong đó, chỉ cần sửa xong đường, thì bất luận Tử Hạ hay là Tinh Thành cũng không có khả năng tạo phản nữa.
Vất vả lắm mới giải quyết xong công việc bên Tử Hạ, giờ Triệu Nhan mới ngồi thuyền rời khỏi cảng Trầm Thủy. Vốn dĩ hắn còn định đi Quỳnh Châu tìm Tô Tụng nấn ná vài ngày, nhưng không ngờ khi thuyền của hắn vừa đi khỏi cảng Trầm Thủy, trùng hợp gặp thuyền báo tin đến từ Quảng Châu, từ họ mà biết được một tin khiến Triệu Nhan vô cùng sửng sốt, điều này khiến hắn không còn quan tâm đến việc đi tìm Tô Tụng nữa, đi qua Quỳnh Châu lướt như bay về Quảng Châu.
Vừa về đến Quảng Châu, Triệu Nhan lập tức tìm Vương Sư Ước thay hắn quản lí công việc, vừa gặp mặt lập tức hỏi:
- Tỷ phu, Vương An Thạch thật sự từ chức rồi sao?
- Đúng vậy, trước đấy Vương Bàng bệnh mà chết, Vương An Thạch đau khổ vì cái chết của con, cộng thêm chuyện cải cách lại không có tiến triển gì, cho nên ông cũng nản chí, trước kia đã nhiều lần đòi từ quan nhưng bệ hạ không đồng ý, nhưng lần này bệ hạ cũng không tiện ngăn cản, vì vậy đành phải chấp thuận. Hiện tại Vương An Thạch đã đưa linh cữu của Vương Bàng ra khỏi kinh thành rồi.
Vương Sư Ước lúc này cũng than thở, ai có thể nghĩ rằng cải cách rầm rộ trước đó, bây giờ lại có kết cục thế này.
Tin tức mà Triệu Nhan nhận được lúc trước chỉ là Vương An Thạch từ chức Tể tướng, không hề hay tin Vương Bàng chết, cho nên hắn nghe thấy vậy cũng sửng sốt, nhớ tới trước đó mình cũng coi như có duyên gặp gỡ Vương Bàng vài lần, tuy ấn tượng của hắn về đối phương không được tốt, nhưng cũng coi như người quen, thậm chí Triệu Nhan cũng biết chuyện Vương Bàng đoản mệnh trong lịch sử, tuy nhiên không ngờ y lại chết sớm như vậy.
- Vương An Thạch từ quan xong, trong triều có phản ứng gì?
Triệu Nhan tiếp tục hỏi. Trước đây hắn từng dự đoán sau khi Vương An Thạch phục tướng chắc chắn sẽ không được lâu dài, cho nên không thấy bất ngờ đối với chuyện Vương An Thạch đi khỏi triều đình, chỉ là hắn đang lo sau khi Vương An Thạch ra đi, triều đình Đại Tống sẽ trở nên hỗn loạn.
- Đối với sự rời đi của Vương An Thạch, đảng cũ do Tư Mã Quang cầm đầu tất nhiên hò reo vui mừng, dù sao việc Vương An Thạch phục tướng trước đó tạo nên áp lực không nhỏ với họ, còn phái cải cách vẫn chia làm hai phe, một số người cật lực khuyên can Vương An Thạch ở lại, ví dụ như đám Hàn Giáng, một số người lại âm thầm sung sướng, chẳng hạn như đám người Lã Huệ Khanh, tuy nhiên với sự ra đi của Vương An Thạch, trên triều đình nhất định cần có người thay thế chức vị của Vương An Thạch, điều này chắc chắn sẽ gây nên tranh đấu giữa hai đảng cũ mới, vì vậy tiếp theo trên triều khẳng định sẽ náo nhiệt đây.
Vương Sư Ước lần nữa trả lời, đồng thời cũng thêm vào ý kiến của mình.
- Phò mã nói rất đúng, tồi tệ hơn là, hạ quan cho rằng cơ hội Lã Huệ Khanh đoạt được vị trí Tể tướng cao hơn những người khác!
Tô Triệt đứng bên cạnh Vương Sư Ước bỗng nhiên lên tiếng, sau khi Thái Kinh rời chức Tri châu Quảng Châu, thông phán cũ thăng chức lên Tri châu. Kết quả chức Thông phán cũng bị bỏ trống, thế là Triệu Nhan liền dâng tấu lên Triệu Húc, để Tô Triệt đảm nhận chức vị Thông phán, cũng coi như rèn luyện y, ngoài ra y còn đảm nhiệm làm phụ tá của Triệu Nhan về chính trị, vì thế một số việc quan trọng Triệu Nhan cũng gọi y đến cùng bàn bạc, dù sao tầm nhìn và năng lực của y trên phương diện chính trị giỏi hơn Tô Thức nhiều.
Nghe thấy phán đoán của Tô Triệt, Triệu Nhan cũng tán đồng gật đầu. Vốn dĩ trong lịch sử ban đầu, sau khi Vương An Thạch lại được phong tướng, việc đầu tiên là xử lí tên phản bội ông là Lã Huệ Khanh. Từ đó về sau Lã Huệ Khanh làm quan bên ngoài, không còn cơ hội nắm đại quyền, nhưng lịch sử hiện tại vì sự ảnh hưởng của Triệu Nhan, khiến Lã Huệ Khanh nhận được sự tín nhiệm của Triệu Húc, khiến Vương An Thạch không thể làm gì với Lã Huệ Khanh. Với tình hình trong triều hiện nay, cùng với sự tin tưởng của Triệu Húc dành cho Lã Huệ Khanh, e rằng chức vị sau khi Vương An Thạch đi khỏi rất có thể do Lã Huệ Khanh kế tục.
- Tên Lã Huệ Khanh này tuy có chút tài năng, nhưng đi lên nhờ xu nịnh, trước đấy đã khuyên bệ hạ tấn công Liêu quốc, nếu lần này gã đạt được chức Tể tướng, e rằng rất có thể lại khuyên bệ hạ dùng binh với Liêu quốc, đến lúc đó thì nguy.
Lúc này Từ Nguyên cùng về với Triệu Nhan cũng lo lắng mở miệng, lời của y cũng chính là điều Triệu Nhan băn khoăn nhất.
Trong thời gian tiếp theo, Triệu Nhan cũng luôn quan tâm đến động thái trên triều đình. Thực chất không chỉ mình hắn, chắc tất cả quan lại của Đại Tống đều đang theo dõi triều đình sau khi Vương An Thạch đi. Kết quả không ngoài dự đoán của Triệu Nhan bọn họ, Vương An Thạch từ quan không lâu, Triệu Húc tuyên bố bổ nhiệm Lã Huệ Khanh thành Tể tướng, ngoài ra có lẽ để cân bằng chính trị, cũng để xoa dịu đảng cũ, Triệu Húc cũng phong Tư Mã Quang là Tể tướng, cộng thêm Tăng Công Lượng và Trần Thăng ban đầu, như vậy trên triều đình Đại Tống có bốn vị Tể tướng.
Đối với việc phong tướng Lã Huệ Khanh, Triệu Nhan tuy sớm có dự cảm, nhưng hành vi của Lã Huệ Khanh sau đó khiến hắn lại lo lắng. Vì việc đầu tiên mà Lã Huệ Khanh làm sau khi nhậm chức chính là cách chức Hàn Giáng ra bên ngoài, tiếp theo một số người không cùng chính kiến với gã trong phái cải cách cũng lần lượt bị giáng chức. Mặc dù Tư Mã Quang rất khinh thường Lã Huệ Khanh, nhưng đối với lục đục nội bộ của phái cải cách, y cũng mừng thầm, thậm chí còn chủ động trợ giúp đằng sau, kết quả giúp Lã Huệ Khanh nhanh chóng thanh tẩy một lượt phái cải cách. Điều này tuy tổn hại lớn cho phái cải cách, nhưng giúp lực lượng trong tay Lã Huệ Khanh tăng mạnh lên nhiều.
Lã Huệ Khanh chỉnh đốn lại lực lượng phái cải cách, từ đây có thể thấy dã tâm của gã không hề nhỏ, lại bàn về phẩm hạnh của Lã Huệ Khanh khiến Triệu Nhan không thể không lo âu. Mặt khác trong lòng hắn đang thầm trách Tư Mã Quang không phân biệt nặng nhẹ, đoán là theo y thấy, chỉ cần có thể đuổi cổ Vương An Thạch đi là được, nhưng y không biết rằng giữ lại một Lã Huệ Khanh xảo quyệt nguy hiểm hơn nhiều so với một Vương An Thạch cố chấp.
Thực ra Triệu Nhan đã trách nhầm Tư Mã Quang. Trong phủ của Tư Mã Quang ở kinh thành, Tư Mã Quang gần 70 tuổi cũng phiền não đi tới đi lui, bởi vì gần đây ông nhận được một tin, tuy chưa được chứng thực, nhưng khiến ông vô cùng lo lắng.
Cũng chính lúc này, chỉ thấy có hai người từ bên ngoài vào. Trong đó có một người trung niên vô cùng phúc hậu, Tư Mã Quang nhìn thấy người đó lập tức nghênh tiếp:
- Trì Quốc, hỏi thăm sự việc đến đâu rồi, Lã Huệ Khanh thật sự muốn dâng sớ khuyên bệ hạ đánh Liêu quốc sao?
Người trung niên phúc hậu tên là Hàn Duy, là đệ đệ của Hàn Giáng - nhân vật cốt lõi trong phái cải cách, nhưng ông không giống như huynh trưởng Hàn Giáng, trước nay ông luôn một mực phản đối tân pháp, thuộc nhân vật trung thành của đảng cũ. Điểm này rất giống như huynh đệ Vương An Thạch và Vương An Quốc, đều một người phái cải cách một người phái bảo thủ.
- Quân Thực, chúng thần đã thăm dò rõ ràng chuyện này rồi, nhưng đây cũng may mắn được Văn Ước giúp đỡ!
Hàn Duy nói rồi chỉ vào người trung niên bên cạnh. Người trung niên này vóc dáng cao lớn, tướng mạo đàng hoàng, trông vô cùng chính trực, mặc dù Tư Mã Quang đã nhìn thấy y từ nãy, nhưng lại tỏ ra như không thấy, bởi vì y sớm đã nhận ra đối phương, hơn nữa vô cùng khinh bỉ con người đó, cho nên mới không muốn đoái hoài đến y.
- Ha ha, hạ quan tham kiến Tư Mã đại nhân!
Tuy người trung niên biết Tư Mã Quang không đếm xỉa đến mình, nhưng y vẫn mặt dày nói. Khuôn mặt đầy vẻ chính trực lại lộ ra nụ cười giả tạo, chốc lát khiến ấn tượng của người ta về gã bị sụp đổ.
Đáng tiếc tầm nhìn của tên Đặng Oản này quá nông cạn, Vương An Thạch bị bãi tướng không bao lâu, lại được phục hồi, khiến Đặng Oản vô cùng hối hận, kết quả không ai ngờ y lại âm thầm xin gặp Vương An Thạch, hi vọng có thể quay lại làm thủ hạ cho Vương An Thạch như trước, không ngờ tính cách của Vương An Thạch cứng rắn, đuổi y ra khỏi cửa, kết quả chuyện này bị người khác bắt gặp, thế là đồn thổi khắp thành, vì thế mà Lã Huệ Khanh cũng hận y thấu xương, luôn muốn giáng chức đuổi cổ y khỏi kinh thành, tiếc thay Đặng Oản lại rất may mắn, không để Lã Huệ Khanh nắm được cơ hội nào.
Hiện giờ Vương An Thạch lại từ quan về quê, phái cải cách hoàn toàn bị Lã Huệ Khanh nắm đằng chuôi, Đặng Oản cũng nhận ra không thể tránh được nữa, kết quả y lại quay sang đầu quân cho phái bảo thủ. Vốn dĩ Tư Mã Quang hết sức phản cảm với hạng tiểu nhân lật mặt tráo trở thế này, không có ý định kết nạp y, nhưng một số người trong phái bảo thủ lại nghĩ ra Đặng Oản vô cùng quen thuộc với nội bộ phái cải cách, có thể sẽ lấy được một số thông tin họ không có, nên cuối cùng vẫn kết nạp y.
Đặng Oản biết Tư Mã Quang không hoan nghênh mình, nhưng y không hề để tâm, nghe thấy Tư Mã Quang hỏi tình hình mình thăm dò được, liền lên tiếng trả lời:
- Khởi bẩm Tư Mã đại nhân, hạ quan đã thăm dò ra rồi. Lã Huệ Khanh đích thực đang chuẩn bị khuyên bệ hạ tấn công Liêu Quốc, một số kẻ trong Tân đảng đã sớm biết tin này, trên hội triều ngày kia, Lã Huệ Khanh sẽ chính thức đề cập chuyện này!