Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 547: Thầy của Vương Sân.




Giữa trưa những ngày Tam Phục, mặt trời treo ở giữa không trung không lúc nào là không tỏa ra ánh nắng cực nóng, thiêu đốt tất cả trong trời đất, gần như những sinh linh đều vô cùng sáng suốt tránh ở nơi râm mát, cùng nhau đợi loại thời tiết nóng bức này đi qua. Nhưng nhân loại lại vẫn như cũ hết sức bận rộn, ví dụ như trên đường lớn, một đội ngũ khổng lồ đang chậm rãi tiến về phía trước. (Tam Phục: thời kì nóng nhất trong năm)

Tào Tung mở ra bình nước uống vài ngụm, kỳ thật y cũng không khát, trong bụng vốn đã uống đầy nước, nhưng muốn dùng hơi mát trong nước để thoải mái một chút. Nhưng không nghĩ tới nước trong bình cũng bị đun thành nước ấm, tất cả nước uống vào bụng đều biến thành mồ hôi đổ ra ngoài. Trong lúc nhất thời toàn thân đều ướt đẫm, hơn nữa bụi đất nóng cháy trên đường càng khiến cho người cảm thấy hết sức khó chịu.

- Cửu ca nhi, hôm nay trời nóng quá, chúng ta có phải nên đi thương lượng với Quân gia tìm một nơi râm mát nghỉ ngơi một lát không, chờ đến giữa trưa rồi cũng không muộn! Lúc này một người trung niên hơn bốn mươi tuổi có dáng người mập mạp tiến đến bên người Tào Tung, sau đó thấp giọng mở miệng nói.

Người trung niên này tên là Tào Phúc, là gia sinh tử của Tào gia, rất nhiều thế hệ nhà bọn họ đã phục vụ cho Tào gia. Đừng nhìn thân mình Tào Phúc mập mạp, nhưng là một cao thủ quản lý tài sản. Lần này đi Tây Hạ xây dựng ngân hàng, gã chính là trợ thủ đắc lực của Tào Tung, chỉ có điều lúc này toàn thân Tào Phúc đều bị ướt đẫm mồ hôi, áo trước ngực cũng bị phanh ra, lộ ra cái bụng ngăm đen, trên bụng là bụi đất thấm mồ hôi thành từng khe rãnh, thoạt nhìn như một quả dưa hấu màu đen.

- Phúc thúc, ngài cũng biết chúng ta đi theo đội quân này là về Hà Trung đổi phiên. Trận mưa to mấy ngày hôm trước đã trễ nải thời gian của bọn họ. Nếu không thể trở về đúng thời gian quy định thì bọn họ chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Vì thế hiện tại mới chạy liều mạng như vậy.

Tào Tung nghe đến đó không khỏi cười khổ một tiếng nói, trận mưa to mấy ngày hôm trước làm tắc đường, khiến cho bọn họ không thể đi được. Kết quả lúc này mới làm trễ nải hành trình. Bọn họ thật ra cũng không sao cả, nhưng đội quân hộ tống thì không được, đến muộn hơn thời gian quy định sẽ bị xử theo quân pháp.

Mặc dù Tào Phúc là nô tài nhưng từ nhỏ lớn lên trong nhà tướng, cũng biết một ít chuyện trong quân. Bây giờ nghe lời nói của Tào Tung thì không khỏi thở dài, chỉ đành gật đầu tiếp tục chạy đi, kỳ thật bọn họ có thể tách ra khỏi đội quân. Dù sao thì nơi này đã là đất của Đại Tống, nhưng lần này Tào Tung áp tải không ít tài vật thu được ở Tây Hạ, hơn nữa nơi này là tây bắc Đại Tống, dân chúng dũng mãnh, số lượng trộm cướp cũng không ít, vì thế để an toàn y cũng chỉ có thể liều mạng theo kịp đội quân.

Vào ngày Tam Phục lại chạy đi dưới trời năng nóng, loại cảm giác này thật không dễ chịu. Nhưng đi ra ngoài làm việc vốn chính là như vậy, cho dù Tào Tung xuất thân từ quý tộc thì bây giờ cũng phải giống kiệu phu, một đám bị nóng như chó sắp chết, nhưng so với bọn họ, các tướng sĩ còn thảm hại hơn. Bởi vì bọn họ phải duy trì đề phòng trong bất cứ lúc nào, lúc này trên người mặc bì giáp, hiện tại cả đám giống như là mới vớt từ trong nước ra.

Nhìn thấy loại tình huống này, Tào Tung lập tức sai người chuẩn bị muối và đường hòa vào nước, sau đó chia cho mọi người trong đội ngũ. Đặc biệt các tướng sĩ được chia hai phần, cách này là do Triệu Nhan dạy cho y, có thể khiến cho người đang đổ mồ hôi liên tục vẫn duy trì được thể lực.

Tào Tung vốn kỳ vọng mấy ngày tiếp theo sẽ mát hơn một chút, nhưng lại không nghĩ rằng những ngày kế tiếp đều là nóng bức như vậy. Điều này làm cho y không khỏi cảm thán vận may của mình thật sự là quá kém, lại chọn trở về kinh thành trong loại thời tiết này. Nhưng nói tiếp mọi việc đều phải trách Triệu Nhan, nếu không phải hẳn thúc giục thì chỉ sợ y còn đang ở Tây Hạ uống nước ô mai ướp lạnh đấy, sao phải chịu loại khổ sở này.

Tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng tốc độ của đám người Tào Tung cũng không chậm, cuối cùng cũng đến phủ Hà Trung đúng thời hạn. Đội quân ngàn người kia tự nhiên là trở về doanh báo tin, mà Tào Tung cũng thừa cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày ở phủ Hà Trung, đợi cho khôi phục tỉnh lực rồi mới rời khỏi.

Phủ Hà Trung là trọng địa ở tây bắc. Phủ thành hết sức phồn hoa, lúc trước khi Tào Tung và Triệu Nhan đến Tây Hạ thì từng đi ngang qua nơi này, nhưng cũng không dừng lại. Bây giờ thời tiết thật sự không thích hợp lên đường, vừa vặn y cũng thừa cơ hội này đi lòng vòng trong phủ thành Hà Trung, thuận tiện thưởng thức món ăn ngon ở nơi này. Lại nói tiếp y đi theo Triệu Nhan đã lâu rồi, khẩu vị cũng trở nên rất kén chọn, món ăn bình thường không thể lọt vào mắt xanh của y được.

- Cửu ca nhi, hôm nay chúng ta đi đâu? Hôm nay vừa mới nếm qua điểm tâm, Tào Phúc liền cười hì hì chạy tới hỏi Tào Tung. Xem thân hình của gã thì biết gã nhất định là thích ăn uống, trên thực tế tuy rằng Tào Phúc chỉ là quản sự, nhưng khẩu vị của gã còn kén chọn hơn cả Tào Tung. Trong khoảng thời gian này đi theo Tào Tung tuy rằng chịu không ít gian khổ nhưng cũng thưởng thức được không ít món ngon.

- Ha hả, ngày hôm qua ta đã hỏi thăm tiểu nhị rồi, ở thành nam phủ Hà Trung có một quán rượu làm món ngư yến rất nổi tiếng, đặc biệt là món cá chép ở Hoàng Hà vô cùng ngon, không có chút mùi đất nào, hôm nay chúng ta đi thưởng thức một chút mùi Tào Tung lập tức cười nói, phủ thành Hà Trung năm ngay bên cạnh sông Hoàng Hà. Cá chép trong sông Hoàng Hà vừa lớn vừa nhiều thịt, hết sức thơm ngon. Chỉ có điều trong sông Hoàng Hà có rất nhiều bùn cát, khiến cho trong thịt cá có mùi đất rất khó loại bỏ.

- Ai ôi, vây thi tốt, tuy rằng cá nhiều xương, rất nhiều người không thích ăn, nhưng lão nô vô cùng thích ăn cá, hôm nay ta còn chưa ăn điểm tâm nữa! 

Tào Phúc nghe đến đó mừng rỡ nói, món ngon phần lớn đều rất đắt. Gã thân là quản sự của Tào gia mỗi tháng có thủ lao rất dày, nhưng gã còn phải nuôi sống cả một gia đình. Đặc biệt là mấy đứa con trai đều sắp kết hôn, đang là thời điểm cần dùng tiền. Vì thế mấy năm gần đây gã cũng không dám xài tiền hoang phí, nhưng hiện tại đi theo Tào Tung liền không sao, dù sao ăn bao nhiêu thì gã cũng sẽ không phải trả tiền.

Tào Tung nghe đến đó cũng là cười ha hả, sau đó gọi thêm vài quản sự rảnh rồi, đoàn người đi đến thành nam phủ Hà Trung. Nơi này hắn là nơi phồn hoa nhất ở trong phủ thành, hai bên đường đều là các hàng quán. Người trên đường phố lui tới như dệt cửi, trong lúc nhất thời khiến cho Tào Tung có loại ảo giác mình đã trở lại kinh thành.

- Ngư Vị lâu! Hẳn chính là nơi này! Tào Tung ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cao của đại tửu lâu, lập tức cười mở miệng nói. Lúc trước gã đã hỏi thăm rõ ràng, Ngư Vị lâu này chủ yếu là món cá, vô cùng nổi tiếng trong phủ Hà Trung. Người ở nơi khác đến phủ Hà Trung đều sẽ đến đây thưởng thức món ăn.

Tào Tung lập tức mang theo đám người Tào Phúc đi vào quán rượu, vừa rồi bọn họ đi trên đường vừa vừa thưởng thức cảnh sắc ở phủ Hà Trung. Bởi vậy làm chậm trễ thời gian, bây giờ sắp đến giữa trưa rồi, nơi này lại là nơi phồn hoa nhất ở phủ Hà Trung, bởi vậy người trong quán rượu cũng không ít, trong đại sảnh lầu một gần như là ngồi đầy người.

Lấy thân phận của Tào Tung, tự nhiên là khinh thường ngồi trong đại sảnh, y phân phó tiểu nhị quán rượu đặt một phòng cao cấp ở lầu hai. Sau đó đoàn người gọi tất cả món ăn đặc sắc trong Ngư Vị lâu, đợi cho đồ ăn được đưa lên hết thì Tào Tung phân phó mọi người không căn khách sáo. Những quản sự này đã theo Tào Tung rất lâu rồi, hiểu rất rõ tính tình của y, bởi vậy cũng không gò bó, vừa ăn uống vừa cười nói hết sức náo nhiệt.

Lại nói tiếp Ngư Vị Lâu này cũng có vài phần thủ đoạn, tất cả món ăn đều lấy cá làm chủ đạo, nhưng đều có đặc sắc riêng. Đặc biệt là món cá chép Hoàng Hà dấm chua kia, thịt cá không có chút mùi bùn đất nào, hương vị cũng là ngon vô cùng, điều này làm cho Tào Tung khen không dứt miệng, về phần đám người Tào Phúc thì không ngừng gắp đũa, chỉ trong chốc lát, một con cá lớn nặng bảy tám cân đã bị bọn họ ăn không còn một miếng.

- Tấn Khanh huynh nói không sai. Học vấn thông thái của phụ thân cả thiên hạ đều biết, triều đình đã mời mấy lần, sĩ tử trong thiên hạ đều muốn ở trong môn hạ của cha ta, chỉ là phụ thân chọn lựa học sinh rất nghiêm ngặt. Tấn Khanh huynh lần này có thể được phụ thân ưu ái coi như là vô cùng hiếm có rồi.

Lúc này bên ngoài lại truyền đến thanh âm có chút cao ngạo của một người trẻ tuổi.

- Bàng nhỉ vô lễ, Tấn Khanh tài hoa hơn người, làm một phụ tá nho nhỏ thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi, lần này ta chuẩn bị đến kinh thành làm quan, đúng là thời điểm căn nhân tài Vương Sân hiển nhiên cũng là đưa người tới nơi này ăn cơm, hơn nữa người trung niên đang nói chuyện kia còn giống như là thầy của gã. Hai người vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ dần, có lẽ bọn họ đã đi vào trong phòng cao cấp, vì thế câu nói kế tiếp Tào Tung cũng không nghe được.

- Vương Sân đã bái sư phụ rồi, hơn nữa sư phụ này hình như vô cùng nổi tiếng, chuẩn bị đến kinh thành làm quan, chăng lẽ Vương Sân cũng theo người kia đến kinh thành sao? Tào Tung ngồi tại chỗ trầm mặc một lát, nhớ lại đoạn đối thoại kia một lần. Sau đó mới thấp giọng lẩm bẩm, Vương Sân trở lại kinh thành, đây đối với Triệu Nhan mà nói cũng không phải là một tin tức tốt!