Triệu Nhan buồn chán ngán ngẩm đứng trước cửa nam của phủ Hưng Khánh, chốc chốc lại nhìn về quan đạo phía trước vài cái, nhưng trên quan đạo ngoài thỉnh thoảng có vài người đi đường ra, thì không có bất cứ dấu hiệu nào của đại quân sẽ đến, khiến hắn không kìm được oán trách trong lòng, sớm biết như vậy, hẳn chỉ bằng nằm trên giường ngủ thêm chút nữa còn hơn.
Hôm qua khi trời đã tối, lại có một người cưỡi ngựa như bay vào thành, sau đó báo tin Triệu Húc hôm nay sẽ đến phủ Hưng Khánh, kết quả hôm nay trời vừa sáng, Dương Văn Quảng liền mang theo các võ tướng rong thành đi tìm Triệu Nhan, hi vọng hắn dẫn đội đi nghênh tiếp Triệu Húc, vốn dĩ Triệu Nhan không muốn đi sớm như vậy, nhưng lại không tiện để các lão tướng như Dương Văn Quảng chờ lâu, nên đành phải ra khỏi thành trước tiên, kết quả bây giờ đã sắp trưa rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Húc.
Trước mắt đã sắp trưa rồi, Triệu Nhan đang định đi gọi mấy vị lão tướng như Dương Văn Quảng quay về cùng mình, ăn cơm trưa xong lại tới cũng không muộn, nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe thấy trên quan đạo truyền đến một tràng tiếng vó ngựa đồn dập, ngay sau đó một người phi như bay đến hét lớn: - Thái tử điện hạ sắp đến!
Kỵ sĩ báo tin này đương nhiên chính là người rong thành phái đi nghe ngóng tin tức, lúc này nghe. thấy Triệu Húc sắp đến, Triệu Nhan cũng bỏ đi ý nghĩ ăn cơm, đứng ở đó đợi Triệu Húc đến, kết quả lần này chưa chờ quá một khắc thì nghe thấy trên quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó thì thấy một đội quân đi từ trên quan đạo đến, đợi sau khi đối phương đến trước cổng thành, chỉ thấy một thanh niên cưỡi ngựa phi nước đại ra, chính là thái tử Triệu Húc của Đại Tống.
- Đại ca, huynh cuối cùng cũng đến, nếu còn chưa đến đệ chắc sẽ quay vẽ ăn cơm trưa rồi! Nhìn thấy Triệu Húc đến nơi, Triệu Nhan liền lên phía trước nghênh tiếp nói, đám người Dương Văn Quảng đẳng sau cũng lần lượt tiến lên hành lễ
- Với tính lười biếng của đệ có thể đến nghênh đón ta, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Dương lão tướng quân bọn họ kéo đệ tới! Triệu Húc nhìn thấy Triệu Nhan cũng không kìm được cười ha ha, sau đó một câu đã bóc mẽ nguyên nhân Triệu Nhan tới nghênh tiếp, y thật sự vô cùng hiểu rõ về người đệ đệ này, Triệu Nhan nghe thấy vậy chỉ cười hi hi cũng không biện minh cho bản thân.
Kế tiếp đám người Triệu Húc và Dương Văn Quảng hàn huyên vài câu, mọi người mới vây xung, quanh hộ tống Triệu Húc vào trong thành, chỉ là Triệu Nhan vô tình đảo mắt qua đội quân Triệu Húc đem theo, kết quả nhìn thấy ở vị trí trung tâm của đội quân có một chiếc xe ngựa hào nhoáng dễ chịu, khiến hắn không nén được chau mày, ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười khổ bất lực.
Vốn dĩ trong đội ngũ của Triệu Húc xuất hiện xe ngựa là một chuyện rất thường tình. Dù sao Triệu Húc lăn này đến chắc chẵn căn mang theo rất nhiều đồ đạc, ví dụ một số phần thưởng cho các tướng sĩ vân vân, nhưng chiếc xe ngựa hào nhoáng mà Triệu Nhan nhìn thấy đó rõ ràng là để cho người ngồi, hơn nữa thân phận nhất định không tầm thường. Với tính cách của Triệu Húc, y cả chặng đường chắc chẩn cưỡi ngựa cùng các tướng sĩ bình thường, nếu như vậy, người trên chiếc xe ngựa đó cũng đễ đoán thôi, thậm chí Triệu Nhan gần như lúc đó đã đoán ra, người trong xe ngựa chắc chẩn là cô nương Hoa Chỉ đó, không ngờ Triệu Húc đến phủ Hưng Khánh lại còn mang theo nàng, xem ra tình cảm của y đối với Hoa Chỉ thật sự càng ngày càng sâu đậm rồi.
Lúc đó Triệu Nhan cùng Triệu Húc vào thành phủ Hưng Khánh, sau đó một mạch đến trước cửa hoàng cung Tây Hạ. Ban đầu khi Lý Lượng Tộ trốn khỏi thành, vốn định thiêu rụi cung điện, đáng tiếc lại không thành. công, sau này lúc Dương Văn Quảng vào thành, lập tức sai người niêm phong hoàng cung lại, dù sao hoàng cung không phải là nơi người bình thường có thể vào, cho dù là hoàng cung nước địch cũng không được, đây liên đới đến sự tôn nghiêm của đế vương, thậm chí sau khi Triệu Nhan vào trong thành, cũng không đến hoàng cung, chủ yếu là vì một số điều cấm kị.
Tuy nhiên Triệu Nhan vẫn phải tránh một số tị húy, nhưng Triệu Húc thì không căn phải kiêng kỵ gì cả, dù gì y thân là thái tử Đại Tống, cho dù ở lại trong hoàng cung Tây Hạ, trên lễ nghĩa cũng có thể cho qua, điểm này không phải một quận vương như Triệu Nhan có thể so sánh được, đương nhiên Triệu Nhan không đến hoàng cung không phải là sợ Triệu Thự hay Triệu Húc nghĩ nhiều, chủ yếu lo lắng chuyện này đồn ra ngoài, sẽ khiến các gián quan trên triều đình nắm thóp mình không tha, những kẻ này không dễ dây vào, đừng nói một quận vương như hẳn, cho dù Triệu Húc động vào họ cũng sẽ không yên ổn.
- Đại ca, người trong hoàng cung đều đã bị đuổi ra ngoài rồi, ngoài ra Dương lão tướng quân cũng cho người kiểm lại sơ qua đồ trong hoàng cung, sau đó đều được niêm phong lại, chỉ đợi huynh đến kiểm tra thôi! Triệu Nhan chỉ vào cửa cung cười nói với Triệu Húc bên cạnh.
- Ha ha, ta cũng vô cùng hiếu kì với hoàng cung Tây Hạ, chúng ta cùng vào trong xem sao, tiện thể tìm một chỗ ở lại! Triệu Húc lúc đó cũng cười lớn lên tiếng, trong phủ Hưng Khánh phủ hợp làm chỗ ở cho thái tử như y, cũng chỉ có tòa cung điện này.
Lúc đó Triệu Húc sai người mở cửa cung điện, sau đó hộ vệ hai bên vọt vào mở đường cho họ, hai người Triệu Húc và Triệu Nhan giờ mới tiến vào trong hoàng cung, nhưng sau khi vào trong hoàng cung họ mới thất vọng phát hiện, cả hoàng cung Tây Hạ thực ra xây dựng mô phỏng hoàng cung Đại Tống, thậm chí đến bố cục cũng y như đúc, chỉ là trên một số chi tiết của cung điện có chút khác biệt.
- Đại ca, những người Tây Hạ này cũng thật quá lười biếng, lại trực tiếp sao chép xây một hoàng cung, đệ thấy chỉ bằng huynh cứ đến Đông cung của huynh là được rồi. Triệu Nhan lúc này hết sức thất vọng nói, hắn th ân thuộc với hoàng cung Đại Tống hơn ai hết, bây giờ hoàng cung Tây Hạ gần như không khác biệt gì với hoàng cung Đại Tống, thậm chí hắn nhắm mắtcũng có thể mò đi được.
- Ha ha, ta đã cho người đến đông cung quét dọn hưng trước đó, chúng ta hay là đi đến nơi ở của Lý Lượng Tộ ngắm đi, dù sao khó khăn lắm mới đến hoàng cung Tây Hạ một chuyến, nếu không đi tham quan một chút không khỏi có chút đáng tiếc rồi. Lúc này Triệu Húc lại đề nghị.
Triệu Nhan nghe thấy vậy đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó lập tức hiểu ra, tuy Lý Lượng Tộ đã trở thành tù binh của Đại Tống, nhưng cái gọi là đế vương thì không thể chịu nhục, nơi y ở cũng không phải người bình thường có thể đến tham quan được, trong những người xung quanh đây, e rằng cũng chỉ có hắn và Triệu Húc có tư cách đến đó, với sự khôn khéo của Triệu Húc, chắc chắn không thể không nghĩ tới điều này, nhưng y vẫn chủ động đề xuất ra, xem ra là có chuyện muốn nói riêng với mình.
- Đại ca đã có nhã hứng như vậy, tiểu đệ đương nhiên đi cùng! Triệu Nhan liền cười nói, hắn cũng có một số chuyện muốn nói với Triệu Húc, ví dụ như vấn đề liên quan đến Hoa Chỉ.
Lúc đó Triệu Nhan và Triệu Húc cùng đến trong điện Thủy Củng mà Lý Lượng Tộ hãng ngày xử lí chính sự đầu tiên, chỉ thấy cả đại điện vẫn giữ được hình dạng ban đầu khi Lý Lượng Tộ rời đi, thậm chí trên bàn vẫn đặt rất nhiều tấu chương chưa gi ra, trong nghiên mực vẫn còn mực khô cong, bút lông cũng tùy tiện vứt trên mặt bàn, đến những thứ này cũng chưa kịp thu dọn, từ đây có thế thấy sự hoang mang lúc đó khi Lý Lượng Tộ bỏ chạy.
Triệu Nhan nổi hứng nhìn ngắm cảnh tượng hỗn độn trong đại điện, tưởng tượng bộ dạng hoảng hốt khi Lý Lượng Tộ chạy trốn, trong lòng cũng không kìm được cảm thấy hả dạ, Tây Hạ hiếp bách Đại Tống bao lâu nay, lần này coi như đã rửa sạch mối nhục rồi. Mà Triệu Húc lại đi tới trước long án, đưa tay cầm một bản tấu chương lên xem, sau đó cười ném đi nói: - Lý Lượng Tộ đã bị Gia Luật Trọng Nguyên bắt, rất nhanh sẽ trở thành tù binh của Đại Tống ta, cả Tây Hạ cuối cùng diệt vong rồi, Đại Tống ta cũng bớt đi một đại họa!
- Có thể tiêu diệt Tây Hạ, đại ca huynh thật sự có công lao lớn, đợi sau khi quay về kinh thành, danh vọng của đại ca chắc chẩn sẽ đạt tới đỉnh cao, sau này khi kế thừa hoàng vị, cũng sẽ không có ai dám dị nghị, tiểu đệ ở đây chúc mừng đại ca trước! Triệu Nhan lúc này lại cười ha ha cất lời, nhưng trong lời của hẳn có ý tứ khác, với tài trí của Triệu Húc chắn rằng có thể nghe ra.
Tuy nhiên sau khi y bình tĩnh lại, thì dần đần nghĩ thông, điều Hoa Chỉ nói không sai, cho dù là hoàng đế thì đã sao, vua Nhân Tông cũng không thể bảo vệ tốt con gái của mình, hơn nữa còn là Âm Minh ty của Từ Đắc Tổ ra tay, nếu mai này y và Hoa Chỉ có con, ai dám bảo đảm không có kẻ nào ra tay với con của họ chứ, dù sao trong hậu cung của y không thể chỉ có một nữ nhân là Hoa Chỉ, chắc chắn sẽ có những phi tần khác, sau lưng những phi tăn này cũng đều có thế lực ủng hộ của mình, những thế lực chống lưng này vì hoàng vị, thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra.
Cũng chính là nghĩ đến những điều trên, cách nghĩ của Triệu Húc cuối cùng từ từ giãn ra, lại thêm Hoa Chỉ thường xuyên khuyên nhủ, sau cùng khiến Triệu Húc thay đối suy nghĩ, không còn kiên quyết lập Hoa Chỉ thành thái tử phi, điều này khiến Triệu Nhan cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Húc nghĩ khác rồi, hắn cũng có thể quay về đoàn tụ với gia đình, kể ra Tào Dĩnh còn mấy tháng nữa là sinh rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn chẩn của Triệu Nhan, "Triệu Húc lại chợt mở miệng: - Tam đệ, ta có thể bỏ ý định lập Hoa Chỉ làm thái tử phi, nhưng còn có vài điều kiện!