Phủ Hưng Khánh cuối cùng bị đánh bại, tiếc nuối duy nhất là để Lý Lượng Tộ trốn thoát, nhưng đây cũng là chuyện trong dự liệu, thậm chí lúc đó Dương Văn Quảng cố tình để lại một đường thoát, chính là có ý để người Tây Hạ biết có một con đường sống, từ đó không liều chết kháng cự, đương nhiên họ cũng dự đoán được Lý Lượng Tộ rất có thể sẽ chạy trốn theo con đường sống này, có điều đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao Lý Lượng Tộ thân là hoàng đế Tây Hạ, nếu một lòng muốn thoát thân, cho dù họ có bao vây bốn phía cũng rất khó cản trở đối phương.
Cùng với việc quân Tống chiếm lĩnh phủ Hưng Khánh, trật tự trong thành dần dần bắt đầu phục hồi, Triệu Nhan đương nhiên không muốn tiếp tục ở ngoài thành, kể ra hân cũng sớm nghe nói đến phủ Hưng Khánh, bây giờ nếu đã đến rồi, hơn nữa đây cũng đã trở thành lãnh thổ của Đại Tống, hắn tất nhiên không thể bỏ lỡ, thế là hôm nay vào thành thăm thú vài vòng, tiên thể đến phủ thống soái thăm hỏi Dương Văn Quảng chút, chỉ có điều chuyện phủ Hưng Khánh vừa bị đánh hạ đã loạn lên, những chỗ này đều căn Dương Văn Quảng quản lí, cho nên ông cũng vô cùng bận bịu, Triệu Nhan nhìn thấy vậy cũng không tiện quấy rầy quá lâu, thế là ngồi một lúc thì đứng dậy cáo từ.
Vốn dĩ Triệu Nhan định sau khi ra khỏi phủ thống soái tiếp tục lòng vòng trên đường, nhưng vừa ra khỏi cổng lớn phủ thống soái, thì nhìn thấy Hô Diên Khánh đưa một thanh niên đầu tóc rối bù đi đến, khi hai người nhìn thấy hắn, lại đồng thanh kêu lên một tiếng "Quận vương", vốn dĩ Triệu Nhan vẫn chưa nhận ra người thanh niên đầu tóc rối bù kia, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của đối phương, lập tức lộ ra biểu cảm vui mừng reo lên: - Tiết Lang, sao đệ lại ở đây, thời gian này không có tin tức của đệ, ta lo lắng muốn chết!
Hô Diên Khánh thấy Triệu Nhan lại quen người thanh niên trẻ mình nhặt được từ trên đường này, lúc đó cũng hết sức sửng sốt, ngay sau đó chỉ thấy người thanh niên Cô Lang đó, à không đúng, bây giờ nên gọi y là Tiết Lang cũng lộ ra vẻ xúc động nói: - Những gì đệ trải qua nói ra thì rất dài, tỷ tỷ và Tư Nguyệt bây giờ thế nào rồi?
Người thanh niên này tất nhiên chính là Tiết Lang trước đó mai phục ở Tây Hạ. Vốn đĩ ban đầu theo dự đoán của y, y nhiều nhất là hơn nửa năm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không ngờ sau đó xảy ra hàng loạt biến cố, ví dụ như Lý Lượng Tộ tấn công Đại Tống, sau đó lại gặp phải trận chiến diệt Hạ này, khiến nhiệm vụ của y dây dưa từ ngày này qua ngày khác. Kết quả cuối cùng kéo dài đến khi Tây Hạ diệt vong, nhiệm vụ của y cũng coi như hoàn toàn kết thúc.
- Ninh Nhi và Tư Nguyệt đều khỏe, Tư Nguyệt cũng biết gọi cậu rồi, Ninh Nhi cũng thường nhắc đệ không đi thăm nàng, với tính khí của nàng, đệ lần này nếu trở về, đoán rằng phải chuẩn bị ăn mắng đi thôi! Triệu Nhan lúc này cũng tâm trạng rất tốt nói, Tiết Lang là đệ đệ duy nhất của Tiết Ninh Nhi, trước đó khi hẳn biết Tiết Lang ẩn náu trong thành phủ Hưng Khánh, thì vô cùng lo lẳng cho an toàn của y, sau khi thành bị phá hắn sai bảo người của Hoàng thành ty tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức gì, không ngờ lại gặp được y dưới hoàn cảnh này.
Nghe thấy tỷ tỷ và cháu gái đều rất khỏe, Tiết Lang cũng không khỏi thở phào, nhưng lúc này Hô Diên Khánh lại đầu óc mông lung đi lên phía trước hỏi: -Quận vương, đây rốt cuộc là chuyện gì, người và vị Cô Lang huynh này hình như vô cùng thân thiết?
Nhìn thấy thái độ nghỉ hoặc của Hô Diên Khánh, Triệu Nhan cũng không kìm được cười ha ha, giới thiệu đơn giản một chút quan hệ giữa mình và Tiết Lang, tiện thể lại hỏi thêm về tình hình của Tiết Lang, khi hắn biết Tiết Lang lại bị nhốt trong một tầng hầm ba ngày, mới vỡ lẽ ra, chẳng trách mình luôn không thăm dò được chút tin tức nào của y.
Biết Tiết Lang lúc này đang rất đói, Triệu Nhan liền đưa y tới một phòng bên sườn trong phủ thống soái, sau đó sai người chuẩn bị cơm canh cho y. Phủ thống soái không có người hầu, chỉ có một số tướng sĩ hầu cận bên cạnh Dương Văn Quảng, bọn họ thực chất cũng coi là quân nhân, việc nấu cơm trong phủ cũng đều do đầu bếp của quân đội, cơm canh đưa đến mang đậm bản sắc quân đội, nhanh chóng đã có một nồi cháo và mấy bát đồ ăn lớn đem đến.
Vốn dĩ Triệu Nhan lo lắng sức khỏe của Tiết Lang, để y húp trước bát cháo cho ấm bụng, nhưng Tiết Lang lại nói không sao, người Hoàng thành ty bọn họ được sự huấn luyện chuyên biệt, có thể ba ngày không ăn, cũng có thể một bữa ăn phần của ba ngày, hơn nữa còn không tổn hại đến cơ thể, sau khi nói xong y bưng thẳng rồi cháo lên húp sùm sụp, húp liền một hơi hết hơn nửa nồi, mới bê bát thức ăn bắt đầu ăn cật lực, cứ như vậy ăn liên tục nửa canh giờ, mấy bát thức ăn lớn đều bị y ăn sạch sẽ, lúc này mới ợ một cái ngồi xuống.
Nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của Tiết Lang, Triệu Nhan cũng không khỏi có chút cảm khái, nhớ tới lúc đầu khi gặp Tiết Lang, đệ ấy vẫn là một người cực kì lạnh lùng, không hay nói chuyện, nhưng mới chỉ vài năm, tính cách của Tiết Lang đã thay đổi hoàn toàn lớn, đương nhiên điều này cũng liên quan đến tính chất của Hoàng thành ty, dù sao bọn họ thường xuyên phải giả dạng thành một số người đi hoàn thành nhiệm vụ, nếu Tiết Lang vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng trước kia, e rằng căn bản không thể đảm nhiệm chức vụ của Hoàng thành ty.
Đợi khi Tiết Lang ăn no rồi, Triệu Nhan mới hỏi thăm từng trải của y hơn năm nay, Tiết Lang cũng không giấu diếm điều này, kể lại chỉ tiết một lăn những chuyện xảy ra khi mình mai phục đến Tây Hạ, cả một số chuyện cơ mật cũng không che giấu, dù sao chuyện rong Hoàng thành ty đối với Triệu Nhan mà nói, vốn dĩ cũng không coi là cơ mật, còn Hô Diên Khánh bên cạnh cũng có thế hoàn toàn tin cậy.
Từng trải của Tiết Lang hơn một năm nay có thể nói hết sức thú vị, ban đầu sau khi y cáo biệt với Triệu Nhan thâm nhập vào Tây Hạ, vốn dĩ là để giám sát động thái trong nước Tây Hạ, dù sao ban đầu trong nước Tây Hạ điều động quân đội thường xuyên, rất có khả năng sẽ dùng binh với Đại Tống, sau đó cũng chứng minh đích thực là như vậy, trên thực tế cũng chính là nhờ sự giám sát của Tiết Lang, mới giúp Triệu Nhan có sự chuẩn bị trước, khiến Lý Lượng Tộ tấn công bất thành
Sau đó Lý Lượng Tộ rút binh, Tiết Lang vốn dĩ có thể quay về Đại Tống, nhưng lúc này Đại Tống lại đã chuẩn bị xong trận chiến diệt Hạ, muốn thực thi kế hoạch này, nội bộ Tây Hạ nhất định phải có người không ngừng báo cáo tin tức của Tây Hạ cho Đại Tống, Vì điều này Tiết Lang sau khi suy đi tính lại, quyết định mình vẫn nên ở lại, sau đó cung cấp tình báo cho Đại Tống, đây cũng là nguyên nhân y vẫn cứ ở lại Tây Hạ.
Đối với nguyên nhân Tiết Lang lưu lại Tây Hạ, Triệu Nhan trước đó cũng biết một số nguyên nhân từ. chỗ Hoàng Ngũ Đức, chỉ là hắn không biết cụ thể những gì xảy ra trong thời gian Tiết Lang ở Tây Hạ, dù sao Tiết Lang ngoại trừ truyền một số tình báo cho Đại Tống không theo định kì ra, những thời gian khác đều trong trạng thái mất liên lạc, thậm chí đến người của Hoàng thành ty cũng không biết y đang ở đâu.
- Tuyệt vời, lần này có thể tiêu diệt được kẻ địch mạnh như Tây Hạ, Hoàng thành ty các ngươi cũng là công lao không thể bỏ qua, đợi sau khi trở về lão phu sẽ đích thân đòi công trạng cho các ngươi! Sau khi Tiết Lang kể xong từng trải của mình, thì nghe thấy một giọng nói già dặn lên tiếng, ngay sau đó chỉ thấy Dương Văn Quảng từ ngoài phòng đi vào, ánh mắt nhìn Tiết Lang cũng tràn đây khen ngợi
- Đa tạ Dương lão tướng quân khích lệ, nhưng đây đều là chuyện trong bổn phận của hạ quan! Tiết Lang khi nhìn thấy Dương Văn Quảng đi vào, cũng lập tức đoán ra thân phận của ông, liền khom người thi lễ nói.
- Ha ha, người trẻ tuổi có công mà không tự cao, quả nhiên là nhân tài hiếm có, đáng tiếc lại bị Hoàng thành ty giành mất rồi, nếu không có thể đến trường quân sự thử xem! Dương Văn Quảng nhìn thấy thái độ của Tiết Lang, cũng không khỏi vô cùng hài lòng nói, đồng thời cũng hơi tiếc nuối nhân tài như vậy không thể đến trường quân sự, kể ra y tuy chưa từng đến trường quân sự, nhưng đã coi mình là người trong trường quân sự rồi.
Hô Diên Khánh thực ra không quá để ý chuyện khen thưởng với mình, dù sao công lao trên người y đều dùng mạng của huynh đệ bên cạnh đổi lấy, mỗi khi nhớ đến các huynh đệ chết đi hay bị thương đó, y đều cảm thấy lồng ngực co thắt, vì vậy y lúc này cũng tỏ ra hết sức lãnh đạm, nghe xong phần thưởng vô cùng bình tĩnh thi lễ với Dương Văn Quảng tạ ơn.
Dương Văn Quảng gừng càng già càng cay, hơn nữa lại lăn lộn trong quân đội nhiều năm, đương nhiên liếc mắt cũng nhìn ra vẻ cô đơn biểu hiện trên gương mặt của Hô Diên Khánh, liền lên phía trước vỗ vai y nói: Tiểu tử, chiến tranh là như vậy, thương vong không thể tránh khỏi, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, họ không hề chết vô ích, mà là vì Đại Tống ta đổi lấy thắng lợi lớn lao này, mai sau vô số người dân biên giới Tây Bắc đều sẽ không phải chịu đựng nỗi khổ cướp bóc của Tây Hạ nữa, chỉ dựa vào điều này, cái chết của họ đã rất xứng đáng rồi!
- Ta hiểu, đa tạ lão tướng quân khai sáng! Hô Diên Khánh cất giọng trầm thấp nói, tuy y cũng hiểu đạo lí này, nhưng nhất thời vẫn không cách nào cởi được nút thắt này. Dương Văn Quảng cũng biết những chuyện như này chỉ có thể dựa vào bản thân Hô Diên Khánh, vì vậy ông cũng không khuyên nữa, liền miễn cưỡng động viên vài câu, rồi để y trở về.
Nhìn Hô Diên Khánh rời đi, Triệu Nhan vốn đĩ cũng muốn đưa Tiết Lang trở vẽ, hắn bây giờ nóng lòng quay về viết thư, nói với Tiết Ninh Nhi chuyện gặp được Tiết Lang, để nàng ở nhà khỏi lo lằng, nhưng lúc này Dương Văn Quảng lại chợt cản hẳn lại nói: - quận vương, đội quân vừa đi bắt Lý Lượng Tộ gửi tin đến, sự việc dường như không được tốt cho lắm.