Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 492: Chương 493: Cô Lang của Hoàng thành ty




Hô Diên Khánh đang trên đường đến phủ thống soái, bất chợt nghe thấy có người kêu mình cứu mạng, liền không kìm được sửng sốt, theo tiếng gọi quay đầu lại xem, kết quả phát hiện ở một bên đường đang có vài quân Tống áp giải một nhóm tội phạm, điều này đối với phủ Hưng Khánh hiện giờ vốn là một cảnh tượng vô cùng bình thường, dù sao ban đầu khi Lý Lượng Tộ chạy trốn, rất nhiều quý tộc và quan lại Tây Hạ trong thành đều không kịp trốn theo, nên sau khi Đại Tống thôn tính nơi này, lập tức bắt hết những kẻ này lại, thậm chí đến thân quyến của những kẻ này cũng truy nã hàng loạt, vì vậy mấy ngày nay trong thành khắp nơi đều đang bắt người, tù phạm có thể nhìn thấy ở mọi chỗ.

Tuy nhiên khiến Hô Diên Khánh bất ngờ là, người kêu cứu y chính là một trong những tù binh này, binh sĩ phụ trách áp giải bên cạnh nghe thấy tội phạm kêu loạn lên, còn kinh động đến vị đô đầu này, lúc đó cũng giận dữ lên phía trước muốn đánh người, nhưng lại bị Hô Diên Khánh lên tiếng ngăn cản: - Dừng tay, đưa y' qua đây!

- Đô đầu, những tên này đều là đây tớ nhà Lương hoàng hậu của Tây Hạ, bình thường làm không ít chuyện ác, tiểu nhân đang phải áp giải bọn chúng tới giam ở nhà lao, để tiện sau này xét xử, nếu như thiếu mất ai, tiểu nhân cũng không biết giải thích thế nào!

Binh sĩ áp giải nghe thấy mệnh lệnh của Hô Diên Khánh, lại mặt mày ngượng nghịu nói.

- Yên tâm đi, bản đô đầu chỉ muốn hỏi y vài câu, tuyệt đối không làm ngươi khó xử! Hô Diên Khánh cười nói, đối với tên tù binh quen biết y, y cũng hết sức hiếu kì.

Nghe thấy Hô Diên Khánh đã nói như vậy, binh sĩ đó cũng không dám cự tuyệt nữa, đành đưa tên tội nhân đó đến trước mặt Hô Diên Khánh sau đó lui xuống, lúc này Hô Diên Khánh mới nhìn kĩ bộ dạng của đối phương, chỉ thấy tuổi của người đó xấp xỉ y, ước chừng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo cũng thật sự võ cùng anh tuấn, chỉ là lúc này khắp mặt đều là vết bẩn, sắc mặt cũng tái nhợt, xem ra hình như không còn sức lực. Mặt khác càng khiến Hô Diên Khánh thấy kì lạ là, y hình như căn bản không quen người thanh niên này.

- Ngươi tên là gì, sao lại biết ta? Hô Diên Khánh sau khi chăm chú quan sát đối phương, mới kì lạ hỏi, y thực sự chưa nhìn thấy đối phương bao giờ, điều này cũng khiến y càng tò mò hơn.

- Ha ha, Hô Diên tướng quân tất nhiên không biết tên vô danh tiểu tốt như tại hạ, nhưng tại hạ lại từng gặp người trong trường quân sự, thậm chí 150 học viên khóa đầu tiên của trường quân sự, tại hạ đều quen hết, đương nhiên 150 người này không hề biết đến tại hạ! Chỉ thấy người thanh niên này mim cười nói, trên khuôn mặt bẩn thỉu lộ ra một nụ cười đắc ý.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Hô Diên Khánh nghe đến đây cũng lập tức cảnh giác, đồng thời nhìn đối phương bằng ánh mặt sắc nhọn, đối phương chỉ là một tôi tớ rong nhà quý tộc Tây Hạ, nhưng lại biết chuyện của trường quân sự, hơn nữa còn một mực nói khóa đầu tiên của trường quân sự chỉ có 150 người, thậm chí còn tuyên bố 150 người này y đều biết, điều này nói lên y vô cùng am hiểu về trường quân sự, điều này khiến Hô Diên Khánh có cảm giác bị nhìn thấu.

- Tướng quân không cần kinh ngạc, tại hạ là người của Hoàng thành ty, trước đây luôn phục kích trong thành, không ít tin tức mọi người nhận được trong quân đội đều do tiểu nhân truyền ra, còn về tên của tiểu nhân, tạm thời vẫn không thể trả lời, thiết nghĩ Hô Diên tướng quân ngài cũng có thể hiểu cho! Chỉ thấy đối phương lại mỉm cười nói. 

- Hoàng thành ty! Nghe thấy cái tên này Hô Diên Khánh cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng bình tính lại, vì đối phương nếu thật sự là người của Hoàng thành ty, thì mọi thứ có thể được giải thích rồi, đặc biệt là trường quân sự và Hoàng thành ty qua lại rất nhiều, người này biết một số tình hình của trường quân sự cũng rất thường tình.

- Ngươi nếu đã là người của Hoàng thành ty, sao không chứng tỏ thân phận với người bắt ngươi, lại còn đợi đến bây giờ kêu cứu với ta? Lúc này Hô Diên Khánh lại nghĩ đến một chuyện khó hiểu, liền có chút nghỉ hoặc nói,

- Tại hạ có thân phận đặc biệt trong Hoàng thành ty, không phải vạn bất đắc dĩ, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm lộ thân phận. Người bắt tại hạ đều là những binh sĩ binh thường, họ cũng căn bản không có quyền được biết thân phận của thăn, vốn đĩ thần dự định gặp được thượng quan của họ rồi tính tiếp, nhưng tình cờ gặp được Hô Diên tướng quân trên đường, với gia thế và thân phận của ngài, cho dù biết thân phận của thăn cũng không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, cho nên thần mới yên tâm kêu cứu với ngài! Đối phương lúc này tiếp tục giải thích, hơn nữa khi nói đến thân phận của mình, gương mặt cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo. 

Hô Diên Khánh nghe thấy vậy cũng không khỏi trầm ngâm, ánh mắt nhìn đối phương cũng trở nên khác lạ, vì đối phương nói thân phận của y rất đặc biệt, thậm chí lúc bị bắt cũng không chịu bại lộ, điều này cũng nói lên địa vị của người này trong Hoàng thành ty chắc chắn không tầm thường, xem ra hôm nay mình nhặt được vàng rồi, có điều trước đó, nhất định phải tìm người chứng minh thân phận của y đã rồi hẵng nói.

Nhìn thấy sự thay đối nét mặt của Hô Diên Khánh, người thanh niên này cũng đoán ra y đang nghĩ gì, nhưng người thanh niên lại cười khổ mở miệng: - Hô Diên tướng quân, nếu ngài muốn kiểm tra thân phận của thần, lúc nào cũng có thể tìm người của Hoàng thành ty trong quân đội tới kiểm chứng, ngoài ra đưa thần đi gặp Dương lão đô quản cũng được, nhưng trước đó, ngài có thể đưa tại hạ đi ăn chút gì không, tại hạ đã cùng tên Lương Ất Mai xui xẻo đó trốn dưới tầng hầm đẳng đẳng ba ngày, đến bây giờ một hột cơm cũng chưa được ăn.

Nghe thấy lời của đối phương, lại nhìn bộ dạng yếu ớt uể oải của y, Hô Diên Khánh cũng không nén được bật cười một tiếng nói:

- Nếu đã như vậy, thì chỉ bằng ngươi theo ta đến phủ thống soái một chuyến, ở  đó ăn chút gì rồi đi gặp Dương lão đô quản!

- Đa tạ Hô Diên tướng quân lượng thứ! Người thanh niên này nhìn thấy Hô Diên Khánh đồng ý, liền hành lễ nói.

Lúc đó Hô Diên Khánh đưa người đó tới chỗ binh sĩ áp giải, thế hiện yêu cầu mình muốn đưa người thanh niên này đi, nhưng điều này khiến đối phương hết sức khó xử, dù gì quân lệnh như sơn, nếu thiếu một phạm nhân, bất luận là vì lí do gì, y đều có thể bị bề trên trách phạt, nhưng lúc này Hô Diên Khánh đành phải cho biết thân phận:

- Tại hạ Hô Diên Khánh, nếu chủ nhân của ngươi hỏi tới, thì cứ nói là ta mang người đi, bảo người đó tới phủ thống soái tìm ta là được!

Hô Diên Khánh nói rồi lấy thẻ bài trên người ra, thẻ bài này có viết chức vị của y, đằng sau lại viết tên của y, là dấu hiệu nhận dạng thân phận của quan tướng trong quân đội, đối phương sau khi xem xong cũng thất kinh, sau đó quan sát y từ trên xuống dưới nói: - Đô đầu chính là vị Hô Diên Khánh hạ cánh xuống trong thành, suất quân mở cổng thành ư?

- Không sai, không ngờ tiểu huynh đệ cũng biết mỗ gia. Hô Diên Khánh gật gật đầu nói, trước đó chuyện hành hạ tù nhân đến chết chỉ khiến y có chút danh tiếng, nhưng lần này hạ cánh từ trên trời xuống phủ Hưng Khánh mở cổng thành, từ đó lập được công đầu, lại giúp danh tiếng của y nhanh chóng truyền khắp nơi được toàn quân biết tới, rất nhiều người nhắc đến y đều khen ngợi "Hảo hán", dù sao nhiệm vụ thập tử nhất sinh này không phải ai cũng có thể làm được.

- Hóa ra thật sự là Hô Diên đô đầu, thế thì không. còn vấn đề gì nữa! Tên binh sĩ áp giải xác nhận xong thân phận của Hô Diên Khánh, liền vô cùng vui vẻ nói, có lẽ người khác đưa phạm nhân đi có thể sẽ mang lại phiền phức cho y, nhưng đối phương là Hô Diên Khánh tiếng tăm lừng lẫy, thì chuyện này dễ dàng hơn nhiều rồi, chủ nhân sau khi biết cũng sẽ không nói gì.

- Vậy thì đa tạ tiểu huynh đệ rồi! Hô Diên Khánh cũng thể hiện vô cùng nhã nhặn, khách khí với đối phương vài câu mới đưa phạm nhân trẻ đó đi. Nhìn bóng lưng rời đi của Hô Diên Khánh, tên binh sĩ đó mới tấm tắc hai tiếng nói với bạn đồng hành bên cạnh: - Nhìn thấy chưa, đây mới là tướng quân xuất thân nhà tướng, sắp trở thành chỉ huy sứ rồi, nhưng vẫn không tự cao tự đại chút nào, nào giống chủ nhân của chúng ta, một Thập trưởng nhỏ bé thôi đã nở mũi rồi.


- Đúng rồi, ban nãy nghe ngươi nói trước đó ở cùng một chỗ với Lương Ất Mai, theo ta biết, tên Lương Ất Mai này là em trai của hoàng hậu Tây Hạ, hơn nữa còn là gia tướng của Tây Hạ, sao ngươi lại quen được. y,rồi sao lại bị bắt? Hô Diên Khánh lúc này lại cất tiếng hỏi, trước khi chưa xác định được thân phận của tên Cô Lang này, y đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương, vì vậy mới thừa dịp này hỏi thêm vài điều.

Chỉ thấy Cô Lang nghe xong không chút do dự trả lời: - Thần đến Tây Hạ đã gần hai năm rồi, cũng ẩn náu trong phủ Hưng Khánh gần một năm, khoảng thời gian này thông qua sự sắp xếp của một số huynh đệ, thâm nhập vào trong phủ của Lương Ất Mai làm người hầu, lấy việc này để che giấu thân phận, mặt khác cũng có thế lấy được một số tin tức từ trong phủ Lương Ất Mai, ba ngày trước khi thành phủ Hưng Khánh bị phá, Lương Ất Mai là người Hán, nhà của y ở thành đông, căn bản không kịp chạy trốn theo Lý Lượng Tộ, thế là y mang theo một số thân tín trốn trong hầm dưới lòng đất, hi vọng có thể tìm cơ hội trốn thoát, vừa hay thần cũng ở trong số đó, lại không ngờ có một nhánh quân Tống trực tiếp trú đóng tìm kiếm điều tra trong nhà của Lương Ất Mai, kết quả hôm nay cuối cùng tìm ra chúng tôi!

- Thì ra là thế, thảo nào ngươi bảo ngươi ba ngày nay chưa ăn cơm! Hô Diên Khánh nghe đến đây cũng không khỏi cười lớn nói, đồng thời trong lòng cũng nghiêm túc cân nhắc lại một lượt lời nói của đối phương, không hề phát hiện ra lỗ hổng gì, khiến y cũng không khỏi càng tin tưởng thêm vài phần thân phận của Cô Lang.

Lúc đó Hô Diên Khánh trò chuyện với Cô Lang, bước chân cũng không nghỉ, sau khi vòng vài khúc quanh, phủ thống soái cuối cùng cũng xuất hiện trước: mắt, nhưng khi bọn họ vừa định đi vào, lại chỉ thấy có một người bước ra từ bên trong, mà khi Hô Diên Khánh và Cô Lang nhìn ra người này, lại đồng thanh kêu lên: - Quận vương!