Trong lều vải mờ tối tràn ngập một cỗ mùi hôi hám khó ngửi, trên mặt đất cũng đầy máu đen và vật bẩn, một người thanh niên trẻ tuổi khắp người dơ bẩn năm trên chiếc giường duy nhất trong lều vải, khăn trải giường cũng không sạch hơn so với mặt đất là bao nhiêu, nhưng y vẫn không chút nào thèm để ý đến, chỉ trừng lớn đôi mắt vô thần nhìn lên đỉnh lều, trong ánh mất tràn đây chết lặng cùng thống khổ.
Người thanh niên này tên là Cao Hành, cũng là đệ tử khóa đầu của trường quân đội, bởi vì tính cách của y lạc quan, mỗi ngày đều cười ha ha, hơn nữa họ tên của y rất tương tự từ "Cao hứng”, vì vậy các học viên khác đều gọi y là Cao Hứng, chỉ có đều hiện tại Cao Hành lại không cao hứng nổi, bởi vì y bị thương, hơn nữa còn là tổn thương không thể hồi phục.
Vừa nghĩ đến thương thế của mình, Cao Hành liền không thể kiềm chế vươn tay sờ vào tay trái của mình, kết quả nơi vốn là cánh tay trái lại trống rỗng, cánh tay trái của y đã không còn, chính xác mà nói là ở trên chiến trường đã bị địch nhân chém đứt rồi, hơn nữa còn là đứt ở vai, lúc ấy máu tươi phun ra nhuộm đỏ Cao Hành thành một người máu, tuy nhiên cho dù là như vậy, y vẫn như cũ cố nén đau nhức giết chết người Tây Hạ chém đứt tay mình, sau đó mới hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì người bên cạnh nói cho y biết, toàn bộ đều là nhờ có thần y Trực Lỗ Oổ ở trong quân, nếu không cái mạng này của y phải bỏ lại ở trên chiến trường rồi.
Bất quá khi Cao Hành biết mình mất đi một cánh tay, y tình nguyện chính mình chết trên chiến trường, có lẽ trước kia y là một tên ăn chơi trác táng ngồi rồi chờ chết, hơn nữa thể trọng cũng đạt đến độ kinh người hơn ba trăm tám mươi cân (tương đương 190kg), nhưng từ sau khi vào trường quân đội đã khiến y dần dần hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình, mỗi ngày đều liều mạng tự mình rèn luyện, và rất nghiêm tức đi học, vì chính một ngày có thể giống như tổ tiên của mình, trở thành đại tướng dũng mãnh can đảm trên chiến trường.
Nhưng hiện tại tất cả mộng tưởng đều bị hủy hoại, bởi vì y mất đi một cánh tay, ngày sau chỉ có thể làm một tên phế nhân. Đến cuộc sống hằng ngày của mình cũng phải cần người khác chiếu cố, chớ nói chỉ là lên ngựa giết địch, mấy ngày nay mỗi khi Cao Hành nghĩ đến những điều này, y đều cảm thấy nội tâm của mình giống như bị người ta dùng dao nhọn đục khoét, lúc vừa mới bất đầu y còn có thể khóc rống lên, nhưng thời gian đần trôi qua cả người y ngày càng trở nên chết lặng chán chường. Vốn trong thương binh doanh có người đặc biệt chiếu cố đến y, nhưng mỗi lăn đến đều bị ymắng to một trận, thời gian dần qua người chiếu cố của y cũng đến giúp y chỉ lúc dùng cơm, hơn nữa giúp y ăn xong cũng lập tức bỏ đi, miễn cho lại bị y chửi mắng.
Hôm nay Cao Hành vẫn như cũ giống như người chết năm ở trên giường, sau khi tỉnh ngủ vẫn mở to mất nhìn lên trên nóc nhà, một nhọc thì sẽ nhắm mắt lại ngủ một lúc, thậm chí có lúc đến ban ngày hay đêm ổi y cũng không phân rõ, có điều y cảm thấy điều này đối với mình cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Cũng có lẽ bây giờ cứ như vậy chết ở đây mới là kết cục tốt nhất của y.
Tuy nhiên đúng lúc này, bỗng nhiên rèm của lều vải bị người ta xốc lên, một tia ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào, vừa vặn chiếu vào mắt của Cao Hành, điều này khiến cho y không tự chủ được nheo mắt lại, đồng thời nâng cánh tay còn lại lên che đi ánh mặt trời, tuy nhiên ngay sau đó y liền cảm thấy cơn giận dâng lên, lập tức ngồi dậy vừa định tức giận mắng chửi. Nhưng khiến y không nghĩ tới chính là, trước cửa lại là một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đứng.
- Giáo giáo đốc! Hai mắt Cao Hành phiếm hồng, thanh âm run rẩy kêu lên. Y tuyệt đối không nghĩ đến có thể nhìn thấy Triệu Nhan ở chỗ này, lúc trước cũng chính là người nam nhân trước mắt này, thay đối vận mệnh của y và các học viên khác kia.
- Đứng lên! Khiến Cao Hành không ngờ chính là, Triệu Nhan nhìn thấy y cũng là trên mặt đầy lửa giận lớn tiếng ra lệnh với y.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Cao Hành lập tức từ trên giường nhảy lên, sau đó nghiêm trang đứng vững. Chỉ có điều y đã một thời gian dài không vận động, vừa mới đứng vững lập tức cảm thấy toàn thân như nhữn ra, thiếu chút nữa lập tức ngã xuống đất, tuy nhiên y vẫn cố nén đứng thẳng người
- Rất tốt Triệu Nhan nhìn Cao Hành ở trước mặt nhẹ gật đầu, sau đó trên mặt hiện ra vẻ thất vọng khiển trách: - Mất đi một cánh tay mà thôi, quả thực khiến cho ta quá mức thất vọng rồi, trong trường quân đội đã sớm dạy cho các ngươi, cho dù là rơi vào tuyệt cảnh, cũng tuyệt đối không thể từ bỏ, ngươi nhìn lại một chút xem hiện tại mình biến thành bộ dáng gì rồi?
- Giáo đốc, ta Cao Hành theo bản năng muốn biện giải cho mình một chút, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải nói gì
- Ta cái gì mà ta! Chẳng lẽ mất đi một cánh tay thì sẽ không thể ra chiến trường giết địch sao, lúc trước trong trường quân đội ta dạy các ngươi thế nào? Thân là một tướng quân, các ngươi là dùng đầu óc mang binh đánh giặc, chứ không phải là dựa vào một thân võ dũng, mất đi một cánh tay lại cũng hư luôn cả đầu óc rồi hả, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngày sau vẫn có thể ở lại trong quân, thậm chí còn làm tốt hơn so với những người khác!
- Giáo đốc, ta ta thật sự còn có thể ở lại trong. quân sao? Cao Hành nghe thấy lời Triệu Nhan nói cũng không nhịn được kích động vạn phần tiến lên một bước nói, Đại Tống đối với thể trạng tướng sĩ yêu cầu rất nghiêm, người mất đi một cánh tay như y khẳng định không thể đứng trong quân, dù cho y là con nhà tướng cũng không được, y vốn cũng đã hết hi vọng rồi, nhưng những lời này của Triệu Nhan quả thực tiếp cho y thêm hy vọng lần nữa.
- Đương nhiên có thể, ngươi và các bạn học kia của ngươi ngày sau đều sẽ làm tướng quân, chỉ cần chỉ huy các tướng sĩ đánh giặc là được, làm sao còn phải cần đến ngươi đích thân đi đấu tranh xông vào trận địa chứ? Triệu Nhan lập tức lại kiên nhẫn mở miệng nói.
Hắn nói những điều này cũng không phải là hoàn toàn để an ủi Cao Hành, học sinh trường quân đội vốn khác với các tướng sĩ bình thường, bọn họ nhận được giáo dục quân sự đầy đủ, hơn nữa từ việc vũ khí hỏa khí kiểu mới phát triển, tình thế chiến tranh cũng sẽ theo đó mà biến đổi, Cao Hành bọn họ không thể nghỉ ngờ so với những người bình thường kia càng thích ứng với biến hóa của chiến tranh hơn, vì vậy chỉ cần bọn họ còn sống và nguyện ý ở lại trong quân đội, như vậy Đại Tống sẽ không dễ dàng để bọn họ rời đi.
Nghe được cam đoan đó của Triệu Nhan, Cao Hành rốt cục cũng tỉnh táo lại, tỉnh thần cả người cũng thay đổi cực lớn, không giống như lúc trước luôn là bộ dạng nửa sống nửa chết, đối với điều này Triệu Nhan cũng rất hài lòng gật gật đầu, kỳ thật bộ dạng trước đó của Cao Hành cũng không thể hoàn toàn trách y, dù sao y chỉ là một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi, năng lực chịu đựng có hạn, mất đi một cánh tay đổi với một người tuổi trẻ như y mà nói quả thực giống như trời sập vậy, vì vậy biểu hiện lúc trước của Cao Hành cũng là bình thường, chỉ có điều bây giờ y là một quân nhân, vì vậy Triệu Nhan nhất định phải khiến y mau chóng tỉnh táo lại.
Kế tiếp Triệu Nhan kêu người ở bên ngoài tiến vào, sau đó quét dọn lều trại của Cao Hành một lần, cái gì nên rửa thì rửa, nên đổi thì đổi, Cao Hành cũng được người khác chăm sóc lau sạch thân thể, dù sao y đứt mất một cánh tay còn chưa bình phục hẳn, đợi cho y giặt rửa xong lại thay một bộ quần áo mới, cả người thoạt nhìn dù gầy yếu đi rất nhiều, nhưng so với bộ dạng dơ bẩn trước kia thì tốt hơn nhiều.
Triệu Nhan kiên nhẫn đợi cho Cao Hành rửa mặt chải đầu xong, sau đó lại hàn huyên vài câu với y, lúc này mới dặn dò Cao Hành trong thời gian này phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, cho dù không thể tham gia tiến công Hưng Khánh phủ lần này, nhưng chinh phục toàn bộ Tây Hạ cũng không phải là chuyện dễ dàng, sau này còn nhiều cơ hội để quét sạch thế lực khắp nơi, đối với điều này Cao Hành cũng gật đầu đồng ý, trong ánh mắt cũng dấy lên ý chí chiến đấu một lăn nữa.
Nhìn thấy bộ dạng Cao Hành, lúc này Triệu Nhan mới yên tâm gật gật đầu chuẩn bị rời khỏi, dù sao nơi này là thương binh doanh, toàn bộ thương binh của Tĩnh Châu thành gần như đều tập trung ở nơi này, đệ tử của trường quân đội cũng không phải là một mình Cao Hành bị thương, Triệu Nhan cũng phải đi thăm những người khác một chút, đối với điều này vốn Cao Hành muốn đi cùng, nhưng trong khoảng thời gian này y quá mức không để ý đến thân thể của chính mình, cộng thêm vết thương của y không tốt, khiến cho lúc này thân thể của y vô cùng yếu ớt, vì vậy Triệu Nhan để cho y nghỉ ngơi thật tốt
Triệu Nhan lập tức đi ra khỏi lều vải dưỡng bệnh của Cao Hành, vừa mới đi ra phía ngoài không được bao xa, liền gặp một người tuổi còn trẻ khập khiễng đi ra từ một lều vải khác, thí lễ với Triệu Nhan một cái nói: - Giáo đốc, hiện tại Cao Hứng y thế nào rồi?
Nghe được Triệu Nhan khích lệ, Tào Đông cũng lộ ra vẻ mặt kích động, lập tức lại nhìn một chút lều trại của Cao Hành cách đó không xa, xem ra y thật sự rất lo lắng cho đối phương. Triệu Nhan nhìn thấy lại cười cười nói: - Nếu lo lằng cho Cao Hành thì đi đi, vừa vặn ta cũng phải đi thăm các học sinh khác bị thương.
Tào Đông nghe đến đó rút cục gật gật đầu, đầu tiên nói lời cám ơn với Triệu Nhan, lúc này mới xoay người đi đến chỗ Cao Hành, kết quả trong chốc lát, tiếng cười nói của hai người trẻ tuổi trong lều vải truyền ra, điều này cũng khiến cho Triệu Nhan ở bên ngoài mỉm cười, sau một lúc lâu mới xoay người rời khỏi.
Kế tiếp Triệu Nhan lại đi thăm các học sinh bị thương khác, tình huống của các học sinh này hắn đều là từ chỗ Dương Hoài Ngọc mà rõ ràng, so sánh ra, những học sinh này cũng không bị thương nghiêm trọng như Cao Hành, thậm chí có vài người chuẩn bị ra khỏi thương binh doanh, đối với điều này Triệu Nhan cũng đều đến cổ vũ vài câu, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Tuy nhiên sau khi thăm xong các học sinh bị thương, Triệu Nhan cũng không lập tức rời khỏi, mà đi đến phía sau của thương binh doanh, nơi đó là nơi trị liệu cho các thương binh bị trọng thương, Trực Lỗ Cổ vẫn ở tại chỗ đó, Triệu Nhan nghe nói y gặp phải một chút phiền toái.