Lúc này Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng đang thảo luận kế hoạch tấn công Hưng Khánh phủ với các học viên ở trường quân đội, căn bản không nghĩ tới Triệu Nhan lại đến Tĩnh Châu. Khi nhìn thấy hắn thì cũng hết sức kinh ngạc, sau một lát mới phản ứng lại, tất cả lập tức đứng dậy hành lễ với Triệu Nhan: - Sao giáo đốc lại tới đây?
- Ha hả, ta vừa vặn có việc tìm đại ca, trước tiên ở lại mấy ngày ở Tây An Châu. Sau đó đến đây thăm các ngươi một lát. Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, sau đó nhìn các học sinh chung quanh ở trong lều lớn này. Tuy rằng hắn không biết tên của những học sinh này, nhưng những học sinh này lại nhận ra hắn. Hiện giờ có thể gặp Triệu Nhan ở thành Tĩnh Châu, một đám lộ ra vẻ mặt kích động.
Triệu Nhan đầu tiên là hàn huyên vài câu với hai người Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng, sau đó lại chào hỏi với giáo quan của các đội, lúc này mới cười mở miệng nói: - Ta nghe nói các ngươi đang thảo luận kế hoạch tấn công Hưng Khánh phủ, đây là một chuyện cực kỳ quan trọng. Nói không chừng kế hoạch của các ngươi sẽ được đám Dương lão tướng quân tiếp nhận. Vì thế không nên bởi vì ta đến mà dừng lại, các ngươi tiếp tục thảo luận, cũng cho ta xem một chút trong khoảng thời gian này các ngươi đã học được cái gì?
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng cũng vội vàng nói các học sinh ngồi xuống, sau đó tiếp tục cuộc thảo luận trước đó. Trước kia khi ở trường quân đội, Triệu Nhan có thời gian rảnh rỗi sẽ đến nghe tiết học của các học sinh. Bởi vậy các học sinh từ lâu đã quen rồi, rất nhanh không khí lại sôi động như trước, các học sinh đều hăng hái lên tiếng.
Triệu Nhan ngồi ở bên cạnh Dương Hoài Ngọc, vẫn yên lặng nghe mỗi học sinh phát biểu ý kiến của mình. Trong lòng thì đang tổng kết những đánh giá của học sinh đối với việc tấn công Hưng Khánh phủ.
Đợi sau một canh giờ hắn nghe hết, Triệu Nhan lúc này mới phát hiện ý kiến của các học sinh tuy rằng đủ loại, nhưng kỳ thật ý tưởng căn bản nhất đều là dùng chất nổ phá cửa thành hoặc tường thành, sau đó đại quân mạnh mẽ đánh vào thành, điều khác nhau chỉ là phương hướng tấn công cùng với cách bố trí binh lực mà thôi
Triệu Nhan kỳ thật cũng không hiểu lắm về mặt quân sự, thậm chí có thể nói là bất kỳ một học sinh đang ngồi ở đây cũng đều hiểu biết về quân sự nhiều hơn hắn. Chẳng qua cho dù là như vậy, Triệu Nhan cũng hiểu được các biện pháp mà những học sinh này nói, Đại Tống nhất định sẽ trả giá thương vong rất lớn. Dù sao lần này Lý Lượng Tộ tập trung binh lực còn sót lại cả nước, chính là đánh cho Đại Tống đầu rơi máu chảy ở dưới tường thành Hưng Khánh phủ.
- Ừm Mọi người có phương pháp gì giảm thương vong đến mức thấp nhất không? Cuối cùng Triệu Nhan bỗng nhiên ngắt lời các học sinh đang nói. Hắn không phải là quân nhân, không thể lạnh lùng như quân nhân được. Đối với loại phương pháp dùng thương vong để đổi lấy thẳng lợi vẫn có chút không thích ứng.
Nghe được lời nói của Triệu Nhan, các học sinh đang ngồi cùng với đám giáo quan Dương Hoài Ngọc cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là do Dương Hoài Ngọc đứng lên nói với Triệu Nhan: - Giáo đốc, chiến tranh tiến hành đến bước này, bất kể là Đại Tống chúng ta hay là Tây Hạ thì đều đã chuẩn bị sẵn sàng, âm mưu quỷ kế cũng rất khó có hiệu quả. Vì thế đối với chúng ta mà nói thì kế tiếp chỉ có thể cứng đối cứng, đánh một trận ác liệt thôi!
- À? Thì ra là thế, coi như ta chưa nói gì vậy! Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ nói.
Nhưng ngay khi Triệu Nhan vừa dứt lời thì bỗng nhiên trong đám học sinh có một học sinh nhỏ gầy đứng lên, do dự một chút rốt cục mở miệng nói: - Kỳ thật học sinh có một ý tưởng có thể giảm bớt thương vong, có thể có chút kỳ lạ, nhưng học sinh cũng đã suy tính hồi lâu, cảm thấy hắn là khả thi!
- Hả? Biện pháp gì? Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi.
- Là như vậy, hiện tại trong quân đội Đại Tống chúng ta có không ít khinh khí cầu, những khinh khí cầu này bình thường chỉ dùng để trinh sát. Chính là sau khi đưa sĩ tốt lên không trung, người trên khinh khí cầu sẽ dùng kính viễn vọng quan sát quân địch, cũng không trực tiếp tham dự vào cuộc chiến. Đây là bởi vì khinh khí cầu trên không trung rất khó điều khiển phương hướng, rất dễ dàng bị gió thổi lệch hướng, hơn nữa sức chứa cũng có hạn, một lần chỉ có thể chở được ba đến năm sĩ tốt, nhiều người hơn nữa thì không thế bay được.
Khi nói tới đây, học sinh nhỏ gầy này dừng một chút lại nói tiếp: - Nhưng mặc dù khinh khí cầu có không ít khuyết điểm, nhưng nó có thể bay lên không trung, khiến cho kẻ thù rất khó đề phòng. Vì thế ta cảm thấy có thể tập trung các khinh khí cầu trong quân lại, sau đó chọn một khoảng thời gian có hướng gió thích hợp, để những khinh khí cầu này chở đầy một bộ phận sĩ tốt tinh nhuệ bay lên trên không của cửa thành Hưng Khánh phủ, sau đó hạ xuống, để những sĩ tốt tỉnh nhuệ này từ bên trong mở cửa thành ra, đến lúc đó đại quân ở bên ngoài xông vào, đánh đối phương trở tay không kịp. Nếu thành công thì chẳng những có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh hạ Hưng Khánh phú, mà cũng có thể giảm bớt thương vong của chúng ta!
- Lính Lính nhảy dù! Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi khiếp sợ lẩm bẩm, đồng thời cũng dùng một loại ánh mắt bất ngờ đánh giá học sinh nhỏ gầy trước mắt này. Thậm chí hiện tại hắn có chút hoài nghỉ đối phương cũng là xuyên không từ thời hiện đại đến đây.
-Một ý tưởng mới mẻ như vậy, có điều khả thi rên lý thuyết, nhưng thao tác thực tế thì chắc chắn sẽ rất khó khăn. Hơn nữa nếu chẳng may thất bại, các tướng sĩ mạo hiểm vào thành chỉ sợ cũng sẽ không còn sống nữa.
Lúc này một học sinh cũng đưa ra ý kiến bất đồng.
- Khó khăn chắc chắn là có, nhưng cũng không phải là không có phương pháp để xử lý. Ví dụ như vấn đề về hướng gió, chúng ta có thể chọn lúc thời tiết thích hợp. Mặt khác cửa thành của Hưng Khánh phủ không giống như Tĩnh Châu bị chặn khó mở ra được. Vì thế người chúng ta phái đi có thể nhanh đoạt được cửa thành, sau đó để đại quân vào thành, đến lúc đó Hưng Khánh phủ tương đương bị chúng ta chiếm một nửa. Vì thế lần mạo hiểm này rất đáng để thử! Vẻ mặt của học sinh nhỏ gãy kia kiên quyết nói.
Đối với ý tưởng mới mẻ sử dụng khinh khí cầu này, các học sinh đều cảm thấy hết sức hứng thú, lập tức có thêm nhiều người tham dự vào, rất nhanh mọi người đưa ra ý kiến của mình. Kết quả là không khí trong hội trường lại trở nên náo nhiệt. Hơn nữa Triệu Nhan rất nhanh đã phát hiện, có một bộ phận học sinh rất đồng ý với ý tưởng sử dụng khinh khí cầu, thậm chí bọn họ đang suy nghĩ kế hoạch cụ thể để khắc phục những khó khăn trong quá trình thực thi.
- Hoài Ngọc huynh, tên học sinh nhỏ gầy này tên là gì vậy? Thừa dịp các học sinh thảo luận náo nhiệt, Triệu Nhan lập tức hỏi Dương Hoài Ngọc ở bên cạnh. Có thể nghĩ tới dùng khinh khí cầu vào thành, điều này làm cho Triệu Nhan cảm thấy rất hứng thú với tên học sinh này.
- Người này tên là Chủng Kiến Trung, là cháu của danh tướng Chúng Thế Hành, đồng thời cũng là học sinh của Tử Hậu huynh. Năm trước Tử Hậu huynh gi y vào trường quân đội học tập, đừng nhìn y nhỏ gầy, đầu óc của y cực kỳ linh hoạt, dám nghĩ điều người khác không dám nghĩ, lá gan cũng rất lớn. Các giáo quan trong trường quân đội từng mấy lăn bị y hỏi vặn á khẩu không trả lời được, là một trong những học sinh khiến người ta nhức đầu nhất trong trường quân đội! Lúc này Dương Hoài Ngọc cười khổ đáp, chỉ là khi y nói, ánh mất nhìn về phía Chúng Kiến Trung lại hết sức vừa lòng.
- Cháu của Chủng Thế Hành, hơn nữa còn là học sinh của Trương Tái?
Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi sửng sốt. Bởi vì hẳn nhớ tới một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Bắc Tống, đó là nhân vật xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Chủng gia tướng - Chủng Sư Đạo. Chủng gia tướng mặc dù không nổi tiếng như Dương gia tướng, nhưng trong lịch sử thực tế thì cống hiến của Chủng gia đối với Đại Tống còn lớn hơn nhiều so với Dương gia. Đặc biệt là vào những năm cuối thời Bắc Tống, Chủng Sư Đạo và đệ đệ Chủng Sư Trung được xưng là lão Chủng và tiểu Chủng, là hai trụ cột quan trọng trong quân đội Đại Tống. Chủng Sư Đạo cũng từng khiến cho người Kim xuôi nam lui binh, đáng tiếc bởi vì Tống Huy Tông và Tống Khâm Tông dùng người không rõ, khiến cho hai huynh đệ một người bệnh chết còn người kia thì chết trận. Sau khi Chủng Sư Đạo chết, thành Khai Phong rất nhanh đã bị người Kim công phá, Bắc Tống cũng theo đó mà bị diệt vong.
- Nói tới Chủng Thế Hành, ta nhớ ông ta có mấy đứa con trai ở trong quân, trong đó có một người tên là Chủng Ngạc. Lần này gã có tham gia đại chiến không? Nhìn thấy Chủng Sư Đạo, Triệu Nhan bỗng nhiên lại nhớ tới những nhân tài ưu tú khác của Chủng gia, lập tức mở miệng hỏi Dương Hoài Ngọc.
- Chúng Ngạc?
Dương Hoài Ngọc nghe thấy Triệu Nhan hỏi người này, vẻ mặt kỳ quái nhìn hẳn nói: - Điện hạ nói không sai, các con trai của Chủng lão tướng quân đều ở trong quân. Hơn nữa đều tham gia vào đại chiến này, trong đó Chủng Ngạc biểu hiện xuất sắc nhất, chẳng qua tuy rằng Chủng Ngạc tác chiến dũng mãnh, mưu kế hơn người nhưng tính cách có chút giả dối tàn nhẫn, đối với tướng sĩ thủ hạ phạm sai lầm không đánh thì giết, hơn nữa lại thích lập công lớn. Cha ta không thích gã, trước đó đã phê bình gã vài lần, đáng tiếc gã lại không hối cải, đối với chuyện này cha ta từng bí mật nói cho ta biết, Chúng Ngạc này mặc dù có tài, nhưng rất khó khống chế, làm không tốt sau này có thể vừa tổn hại bên địch vừa tổn hại bên mình.
Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi cảm thấy kính nể đối với cách nhìn nhân tài của Dương Văn Quảng. Trong lịch sử Chủng Ngạc đúng như ông ấy đánh giá, vì công lao của mình đã nhiều lần chủ động khơi mào chiến sự, thậm chí sau này sách sử từng bình luận "Chủng Ngạc không chết, chiến sự không dừng". Chẳng qua Triệu Nhan không nghĩ tới rất nhanh hẳn đã gặp được nhân vật Chủng Ngạc đầy tranh cãi này.