Thành Tĩnh Châu bị công phát Triệu Nhan nghe được tin tốt này cũng không nhịn được hưng phấn đứng lên. Lúc trước, khi hắn còn chưa rời khỏi kinh thành, đại quân của Dương Văn Quảng đã bị ngăn dưới thành Tĩnh Châu, ngay lúc đó, chiến cuộc đã có lợi cho tống. Triệu Nhan và phần lớn mọi người đều cho rằng rất nhanh Dương Văn Quảng sẽ phá được Tĩnh Châu, nhưng Lý Lượng Tộ vì ngăn cản quân Tống quả thực đã giống như phát điên, không ngừng phái binh đến Tĩnh Châu, có thể nói là hoàn toàn dùng mạng, người để lấp vào. Kết quả là không ngờ lại cứng rắn ngăn cản được đại quân của Dương Văn Quảng.
Lúc trước, khi Triệu Nhan lật xem tình hình chiến. đấu ở tiền tuyến đã phát hiện Dương Văn Quảng từng mấy lần giết vào trong thành Tĩnh Châu. Có một lăn thậm chí còn chiếm được nửa thành trì, nhưng Lý Lượng Tộ lại lệnh cho quân đội liều lĩnh điên cường xông đến, kết quả là Dương Văn Quảng cũng không chịu nổi thương vong lớn như vậy đành lệnh cho ba quân tạm thời lui bước. Hiện tại tường thành Tĩnh Châu đã vỡ một phần ba, nhưng người Tây Hạ lại phá hủy hết phòng ốc trong thành, sau đó thành lập lại mấy đạo phòng tuyến, xem bộ dáng chắc là quyết tâm tử thủ thành Tĩnh Châu. Chỉ có điều không ngờ thành Tĩnh Châu lại đột nhiên thất thủ.
- Đại ca, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lý Lượng Tộ không phải quyết tử thủ thành Tĩnh Châu sao? Sao lại thất thủ rồi?
Triệu Nhan lập tức vội vàng hỏi. Hoa Chỉ bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò xen lẫn hưng phấn.
- Ha ha, nhắc tới thì chuyện này cũng không phức tạp, dù thành trì chắc chắn thế nào, nếu phá hư từ bên trong liền dễ dàng hơn nhiều!
Triệu Húc kể lại chuyện đã qua một lần, hơn nữa ánh mắt còn cố ý nhìn về Hoa Chỉ. Hóa ra chuyện này có liên quan đến Hoa Chỉ, chính xác là liên quan đến đại ca Thưởng Di của Hoa Chỉ. Sau khi Thưởng Dĩ quy hàng Đại Tống liền dẫn bộ hạ cũ tạo thành một đội kỵ binh, sau đó lại hợp nhất với không ít binh lính Tây Hạ bị đánh tan khiến cho binh lực tăng trưởng rất nhanh, sau đó lập nhiều chiến công trong lúc đọ sức với du kỵ của Tây Hạ khiến cho Thưởng Di chiếm được tín nhiệm của Triệu Húc và Dương Văn Quảng.
Vốn Thưởng Di dẫn theo kỵ binh thủ hạ tự do chiến đấu ngoài chiến trường, dù sao bọn họ là kỵ binh, cũng không có tác dụng quá lớn trong việc công thành, nhưng Thưởng Di lại rất may mắn. Bởi vì quân Tây Hạ rong thành Tĩnh Châu thương vong rất lớn cho nên Lý Lượng Tộ không ngừng cho quân tiếp viện. Vừa vặn mấy ngày trước, một tên Đạt Đốc tướng quân cùng phụ thân Mạn Mị của Thưởng Di là sinh tử chỉ giao, Mạn Mị cũng từng nhiều lần cứu mạng Đạt Đốc.
Lúc trước, sau khi Lý Lượng Tộ đoạt được đại quyền, Đạt Đốc từng nhiều lăn nhắc nhở Mạn Mị cấn thận Lý Lượng Tộ, đáng tiếc Mạn Mị lại không để tâm, kết quả cuối cùng bị Lý Lượng Tộ đánh lén mà chết. Đối với điều này Đạt Đốc cũng vô cùng đau buồn.
Vốn trên dưới Tây Hạ đều biết quan hệ của Đạt Đốc và Mạn Mị, sau khi Lý Lượng Tộ diệt trừ Mạn Mị, kế tiếp sẽ động thủ với Đạt Đốc. Nhưng không ngờ Đại “Tống lại đến xâm lược khiến cho Tây Hạ loạn thành một đoàn. Mặc dù là như vậy, Lý Lượng Tộ vẫn vô cùng lo lắng về Đạt Đốc. Thậm chí ban đầu căn bản không có ý định dùng quân đội dưới tay Đạt Đốc. Nhưng sau đó thương vong ở thành Tĩnh Châu quá lớn, y cũng bất chấp, đành mạo hiểm điều Đạt Đốc đi. Đồng thời, y cũng có ý mượn tay quân Tống tiêu diệt Đạt Đốc.
Nhưng ngay khi Đạt Đốc vừa dẫn theo đại quân tiến vào thành Tĩnh Châu, trong một lần truy quét du kỵ, Tây Hạ, Thưởng Di bắt được một vài từ binh, từ miệng mấy tên tù binh này biết được chuyện của Đạt Đốc. Kết quả điều này làm cho Thưởng Di lập tức ý thức được đây là một cơ hội tuyệt hảo để lập công, vì thế ngay rong đêm tối chạy thẳng đến chỗ Dương Văn Quảng, đề nghị bản thân nguyện ý mạo hiểm vào thành, thuyết phục Đạt Đốc đầu hàng. Điều này đối với Dương Văn Quảng cũng là niềm vui bất ngờ, lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho Thưởng Di.
Nói đến quá trình Thưởng Di vào thành cũng là hết sức khúc chiết. Đầu tiên để cho người khác không nhận ra mình, Thưởng Di tàn nhẫn rạch hai đao trên mặt, sau đó Dương Văn Quảng tổ chức một lần tiến công thành Tĩnh Châu. Đợi đến cuối cùng, lúc người Tây Hạ điên cuồng lui binh, Thưởng Di mặc một thân quần áo binh sĩ Tây Hạ tràn đầy máu đen năm trong đống người chết. Như vậy người Tây Hạ khi quét dọn chiến trường sẽ cho rằng y là thương binh, kết quả là được khiêng vẽ thương binh doanh trong thành.
Trong thành Tĩnh Châu khắp nơi đều là loạn quân, rất nhiều tướng quân đều không tìm được đội ngũ của mình cho nên Thưởng Di cũng không lo lắng bị bại lộ. Sau khí nằm trong thương binh doanh hai ngày, rốt cuộc y nghe được tin của Đạt Đốc, sau đó thừa dịp quân doanh hỗn loạn liền trà trộn trong quân. Trước kia Thưởng Di cũng thường xuyên đi lại trong quân cho nên tướng tá thủ hạ của Đạt Đốc cũng đều biết y. Đầu Tiên y tìm một tướng tá tin cậy được tiết lộ thân phận, lúc này mới gặp được Đạt Đốc. Đạt Đốc cũng không, ngờ con của cố nhân sẽ tìm mình vào lúc này nhưng y cũng không phải ngu ngốc. Trước đó y đã nhận được tin Thưởng Di đầu nhập Đại Tống, bởi vậy sau một phen suy nghĩ liền biết được ý đồ đến của đối phương. Sau khi đi vào Thưởng Di cũng không vòng vèo, trực tiếp liền nói mình đại biểu cho Đại Tống đến hi vọng Đạt Đốc thúc phụ có thể biết rõ tình thế, cùng quân Tống ngoài thành nội ứng ngoại hợp chiếm thành Tĩnh Châu. Đến lúc đó Đại Tống tuyệt đối sẽ không bạc đãi Y.
Vốn Đạt Đốc cũng hết sức bất mãn chuyện Lý Lượng Tộ giết Mạn Mị, hơn nữa ông ta cũng hiểu được Lý Lượng Tộ điều ông ta đến thành Tĩnh Châu kỳ thật cũng là muốn để quân Tống tiêu diệt quân đội của ông ta. Mà cho dù lần này ông ta không chết trong tay quân Tống, sau khi trở về khẳng định cũng sẽ bị Lý Lượng Tộ mượn cớ giết chết. Có thể nói lần này ông ta bị đồn vào bờ vực, xem ông ta có dám buông tay đánh cược một lần hay không?
Sự thật chứng minh Đạt Đốc cũng là một dân cờ bạc to gan lớn mật. Đặc biệt là khi bị buộc lên tuyệt lộ, ông ta dám đem tất cả của mình áp lên chiếu bạc. Thưởng Dĩ cũng rất hiểu tính cách của Đạt Đốc cho nên mới lớn mật lẻ loi một mình tiềm phục vào trong thành thuyết phục y như thế. Ngay ngày thứ năm Thưởng Di bí mật vào thành, Đạt Đốc liền ước định xong thời gian với quân Tống, rạng sáng bỗng nhiên làm phản. Thủ hạ của Đạt Đốc đội khăn trắng lên đầu để phân biệt, sau đó đánh thắng vào quân đội Tây Hạ khác trong thành. Lập tức quân đội Đại Tống cũng khởi xướng tiến công. Dưới sự nội ứng ngoại hợp đã hạ thành Tĩnh Châu một cách vô cùng thoải mái
- Chuyện là như vậy. Lần này Thưởng Di lập công đầu, tuy rằng lúc trước y nói không cần công lao, nhưng Đại Tống cũng sẽ không có công không thưởng, ngày sau bổn vương sẽ đích thân viết họ tên y lên sổ công!
Khi Triệu Húc nói tới đây, ánh mắt còn cố ý nhìn thoáng qua Hoa Chỉ, dường như là tranh công với nàng. Triệu Nhan bên cạnh nhìn thấy cũng thầm than một tiếng, xem ra Triệu Húc đối với Hoa Chỉ không chỉ đơn giản là tình thâm.
- Đa tạ Điện hạt Hoa Chỉ cũng không khách khí với Triệu Húc, chỉ là khi nói vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không để ý đến công lao. Tuy nhiên cũng vì loại thái độ thản nhiên này mới khiến cho Triệu Húc mê muội nàng như thế.
Nhìn thấy Hoa Chỉ thật sự không có hứng thú với chiến sự tiền tuyến, Triệu Húc lập tức chuyển đề tài, cười hỏi Triệu Nhan bên cạnh: - Tam đệ, trước đó hai người nói chuyện gì thế?
- Ha ha, Hoa Chỉ tiểu nương tử hỏi ta mấy nan đề về vật lý, nhưng ta cảm thấy nói những thứ đó có chút buồn tẻ cho nên đang chuẩn bị kể cho nàng một chút về tình yêu của đại ca ở kinh thành, không ngờ huynh lại trở lại. Triệu Nhan lập tức nói đùa.
- Nói bậy, ta làm gì có tình yêu nào! Triệu Húc nghe Triệu Nhan nói cũng không khỏi đỏ mặt lên, lại nói y chậm chạp không chịu cưới vợ cũng làm cho người ta đồn đại rất nhiều về y ở kinh thành. Có người nói y thích một nữ tử bình dân, có người nói Triệu Húc chung tình với kỹ nữ thanh lâu, cũng có người nói kỳ thật y không thích nữ nhân mà ưa thích nam nhân xinh đẹp, hơn nữa mỗi lời đồn đều như có mũi có mắt, giống như thật sự có chuyện như vậy. Đối với điều này, tuy rằng Triệu Húc là thái tử cao quí nhưng cũng không thể ngăn được miệng mọi người cho nên bình thường chỉ có thể mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng cũng không phải y thực sự không biết gì cả - Ha ha ha, đại ca huynh gấp cái gì, chẳng lẽ chuyện lưu truyền về huynh ở kinh thành là sự thật? Triệu Nhan cũng không buông tha cho Triệu Húc mà lập tức cười lớn mở miệng nói
Nghe Hoàng Ngũ Đức hỏi mấy vấn đề liên tiếp, Triệu Nhan cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, kéo y lên xe ngựa mới mở miệng nói: - Ta đã gặp Hoa Chỉ kia rồi, vừa đúng lúc tin thành Tĩnh Châu bị công phá truyền đến, đại ca rời đi một lúc, thừa cơ hội này ta đã nói rõ với Hoa Chỉ. Hoa Chí cũng là nữ tử thông minh, cũng không biết yêu pháp gì, nàng đã đồng ý khuyên bảo đại ca thay đối chủ ý. Nhưng chuyện này không thể gấp, để cho nàng tìm cơ hội khuyên đại ca cũng không muộn.
- Hô, vậy là tốt rồi! Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó cũng thở phào lẩm bẩm. Y lo nhất là Hoa Chỉ không. thấy rõ tình thế, một lòng muốn làm thái tử phi Đại Tống. Nếu là như vậy nàng kia rất có thể sẽ rước lấy họa sát thân, hiện tại cuối cùng y cũng có thể nhẹ. nhàng thở ra rồi.
- Lão Hoàng, chuyện khuyên bảo đại ca liền giao cho Hoa Chỉ làm. Nàng ta là người thông minh, chuyện này về sau không căn chúng ta lo lắng nữa. Hiện tại ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn đến Tĩnh Châu xem một chút Lúc này Triệu Nhan lại phân phó.
Tuy rằng thành Tĩnh Châu đã bị công phá, nhưng những đệ tử của hãn cũng không ít người thương vong. Nghĩ đến những điều này, Triệu Nhan lại cảm thấy áy náy trong lòng. Hắn nhất định phải tự mình đi thăm hỏi những đệ tử kia một chút