Trong lúc ba người Triệu Nhan đang nói chuyện, bỗng nhiên có người tiến đến bẩm báo, hình như có quân tình khẩn cấp gì đó căn xử lý, điều này làm cho Triệu Hú có chút khó xứ nhìn Triệu Nhan và Hoa Chỉ Kỳ thật y rất lo lâng Triệu Nhan, lo lắng sau khi mình đi hắn sẽ nói điều gì đó với Hoa Chỉ, mà Triệu Nhan thì vẫn đứng đó không chịu rời đi. Dù sao hắn vừa mới đến, Triệu Húc cũng không thế mặt dày bảo hắn lập tức rời đi được.
Nhưng điều khiến cho Triệu Nhan không ngờ là lúc này Hoa Chỉ lại chủ động mở miệng nói: - Thái tử điện hạ mau đi đi, dù sao tiền tuyến quân tình khẩn cấp, một khắc cũng không thể chậm trễ được, ta muốn thỉnh giáo Quận vương điện hạ một vài nan đề!
Nghe Hoa Chỉ nói vậy, Triệu Húc cũng không thể tiếp tục bảo Triệu Nhan rời khỏi, cuối cùng đành bất đắc dĩ mở miệng nói: - Được rồi, vậy nàng tiếp chuyện với tam đệ một lúc, ta sẽ nhanh chóng xử lý quân vụ rồi trở về!
Triệu Húc nói xong lại lo lẳng liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái sau đó mới xoay người rời khỏi. Nhìn bóng lưng của Triệu Húc, Hoa Chỉ và Triệu Nhan nhất thời đều không nói gì. Cho đến khi Triệu Húc rời khỏi viện tử, Hoa Chỉ mới thở dài một tiếng nói với Triệu Nhan.
- Quận Vương điện hạ mạo hiểm đi đến Tây An châu, khẳng định không chỉ là vì thăm thái tử điện hạ một chút phải không?
- Ồ, nàng cảm thấy ta vì điều gì? Lúc này Triệu Nhan cũng hứng thú đánh giá Hoa Chỉ trước mắt. Vừa rồi hắn đã phát hiện đối phương là một nữ tử cực kỳ thông tuệ, dùng lời của đời sau chính là chỉ số thông mình và chỉ số cảm xúc đều rất cao. Hơn nữa gia đình còn gặp biến cố khiến cho Hoa Chỉ bây giờ đã sớm thoát khỏi thời kỳ thiếu nữ khờ dại. Phát hiện này cũng làm cho Triệu Nhan hết sức vui mừng. Bởi vì nói chuyện với một nữ nhân thông minh và lý trí sẽ làm cho người ta cảm thấy hết sức vui sướng.
Đối với câu hỏi của Triệu Nhan, Hoa Chỉ ngẩng đầu lên thản nhiên cười nói với hắn: - Đoạn thời gian rước thái tử nói cho ta biết chàng phải quang minh chính đại lấy ta làm vợ, để ta trở thành thái tử phi của Đại Tống. Lúc ấy ta cho rằng chàng nói cũng chỉ là nói mà thôi, nhưng hiện tại xem ra thái tử rất nghiêm túc, thậm chí còn báo chuyện này cho hoàng đế Đại Tống. Kết quả hoàng đế Đại Tống rất tức giận, vì thế đã phái Quận vương điện hạ tới. Chỉ là không biết Hoàng đế bệ hạ muốn Quận vương xử trí tiểu nữ như thế nào?
Thấy Hoa Chỉ đoán được lý do mình đến, Triệu Nhan cũng không cảm thấy bất ngờ. Chí là nghe được câu nói cuối cùng của nàng lại không khỏi cười nói: - Nàng là nữ tử đại ca yêu thích, phụ hoàng và ta sẽ không làm gì nàng. Mặc khác nàng cũng nên biết, hoàng hậu tương lai của Đại Tống tuyệt đối không thể là nữ quý tộc địch quốc!
- Ta hiểu, ý của Quận vương là muốn ta khuyên Thái tử điện hạ thay đổi chủ ý! Hoa Chỉ không hổ là một nữ tử thông minh, lập tức liền hiểu được ngụ ý của Triệu Nhan.
- Thông minh, đại ca đổi với nàng tình căn thâm chủng, hiện tại ai nói cũng không nghe, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể ở chỗ này giúp y kéo dài thời gian, miễn cho phụ hoàng ở kinh thành sau khi biết được sẽ giận dữ, thật sự không cho đại ca trở lại kinh thành. Đến lúc đó thì khó có thể thu xếp được! Triệu Nhan lập tức cười tán dương. Nữ tử xinh đẹp thông tuệ như thế, khó trách đại ca vừa gặp đã yêu nàng.
Chẳng qua là khi Hoa Chỉ nghe những lời này cũng kì quái nhìn hẳn một cái, do dự một lát vẫn mở miệng nói: - Sao Quận vương điện hạ lại tận tâm tận lực giúp Thái tử điện hạ như thế? Tuy y là đại ca của ngài, nhưng ngôi vị hoàng đế luôn tranh đoạt vô cùng tàn khốc. Nếu vị trí thái tử của đại ca ngài bị phế, chẳng phải ngài càng có cơ hội lên ngôi vị hoàng đế sao?
- Ha ha ha, loại lời này ngàn vạn lần không nên nói trước mặt đại ca ta, nếu không y cũng sẽ chê cười nàng! Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười lớn. Nếu hắn muốn tranh giành ngôi vị với Triệu Húc thì lúc trước cũng không cứu mạng Triệu Hức.
Hoa Chỉ nhìn Triệu Nhan cười to, trên mặt cũng không tránh khỏi lộ ra sự nghỉ hoặc. Đối với người khác nàng có một trực giác trời sinh, mà hiện tại trực giác nói cho nàng biết, Triệu Nhan cũng không phải đang nói dõi, mà là thật sự không có lòng tranh giành địa vị với Triệu Húc. Lại nói Hoa Chỉ từ nhỏ lớn lên ở Tây Hạ, thường thấy quân thần Tây Hạ vì quyền thế mà áp bức lẫn nhau, đặc biệt là hoàng thất Tây Hạ càng vì ngôi vị hoàng đế mà không màng đến thân tình. Cho nên đối với việc huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc không vì ngôi vị hoàng đế mà ngăn cách tình cảm, nàng cảm thấy có chút khó tin.
- Không cần cảm thấy kỳ quái, chúng ta có bốn huynh đệ. Trong đó từ nhỏ đại ca khá hiểu chuyện, hơn nữa lại có trách nhiệm, cho nên sau khi phụ hoàng lên
ngôi đã bồi dưỡng làm thái tử. Năng lực của y cũng là xuất sắc nhất trong huynh đệ chúng ta. So với y, vị nhị ca kia của ta mặc dù có chút suy nghĩ với ngôi vị hoàng đế, nhưng lại là một con mọt sách, căn bản không có năng lực tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Vẽ phần tứ đệ thì sĩ mê với y học, ngôi vị hoàng đế đối với y mà nói còn không hấp dẫn bằng một quyển sách thuốc! Nhìn vẻ mặt của Hoa Chỉ, Triệu Nhan lần nữa mở miệng giải thích.
- Vậy Quận vương ngài thì sao? Nghe Triệu Nhan giới thiệu xong ba người Triệu Húc, duy chỉ bỏ sót chính mình, Hoa Chỉ lập tức không kìm nổi hỏi. Nàng rất muốn nghe Triệu Nhan tự đánh giá hắn.
- Ha ha, ta cũng không có năng lực như đại ca. Ngày thường để cho ta dạy học, câu cá, gặp việc gì đó ta có thể nghĩ kế, nếu vượt qua ngoài năng lực thì ta cũng bất lực, cho nên ta thích hợp nhất là làm một nhàn vương, giống như bây giờ! Triệu Nhan cười to nói Đối với cuộc sống hiện tại của mình, hắn rất hài lòng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Đại Tống ngày càng lớn mạnh. Dù sao hắn là hoàng tử, chỉ có Đại Tống hùng mạnh hắn mới có thời gian, có tâm tư chơi đùa vui vẻ.
Nghe Triệu Nhan tự đánh giá, Hoa Chỉ cũng không nhịn được dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Mặc dù nàng là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã thấy phụ thân dạy bảo mấy huynh đệ, bảo họ nhất định phải có dã tâm, không cam chịu bình thường. Nhưng hiện tại Triệu Nhan nổi danh có địa vị, có tài hoa, lại không có chút dã tâm nào. Loại thái độ sống này làm cho nàng thật sự không giải thích được.
Thấy Hoa Chỉ vẫn dùng ánh mắt kinh dị nhìn mình, Triệu Nhan cũng không giải thích nữa. Đối với niên đại Đại Tống này hắn là một ngoại tộc, có suy nghĩ không hợp với thế tục. May mắn hẳn gặp đám người Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi, các nàng chẳng những yêu hẳn, lại còn là những nữ tử bao dung với sự khác biệt của mình. Có khi Triệu Nhan nghĩ tới những điều này liền cảm thấy mình hết sức may mắn.
- Người phi thường tất có chỗ phi thường, Quận vương điện hạ học cứu thiên nhân, thật không phải tiểu nữ có thể đoán được! Cuối cùng Hoa Chỉ chỉ tán thưởng một tiếng. Tuy nàng không hiểu loại thái độ sống này của Triệu Nhan, nhưng đối với tài học của Triệu Nhan vẫn hết sức bội phục. Sau đó nàng lại do dự một chút mới mở miệng nói lần nữa: - Về chuyện Thái tử điện hạ muốn nạp ta làm thái tử phi, ta sẽ khuyên chàng buông bỏ. Thiếp thân vốn là thân bồ liễu, thật sự không đảm đương nổi thân phận này!
- Tiểu nương tử thật sự là người thông minh, những lời khác ta cũng không nói nhiều nữa. Ngày sau nàng tiến cung, nếu có chuyện gì muốn nhờ bổn vương tuyệt không từ chối! Triệu Nhan thấy Hoa Chỉ đồng ý khuyên Triệu Húc, lập tức cũng đứng lên trịnh trọng thi lễ với nàng một cái nói. Chuyện thái tử phi liên quan đến sự ổn định của Đại Tống trong tương lai, nếu không Triệu Nhan cũng không nguyện ý làm kẻ xấu.
- Đa tạ lời hứa của Quận vương, thiếp thân vô cùng cảm kích! Hoa Chỉ cũng gấp gáp trả lễ cho Triệu Nhan nói. Thân phận của Triệu Nhan ở Đại Tống rất đặc thù, một nữ tử Tây Hạ như nàng đến Đại Tống tiến cung nhất định sẽ gặp không ít dị nghị, nhưng nếu có Triệu Nhan trợ giúp thì sẽ dễ dàng hơn.
- Điện hạ, lúc trước đại ca ta đầu quân cho Thái tử điện hạ đã từng nói tất cả công huân trong trận chiến này y đều không muốn, chỉ căn Đại Tống đồng ý với y một chuyện! Lúc này Hoa Chỉ lại nói với Triệu Nhan một chuyện ngoài dự kiến.
- Hả? Ta cũng không biết, đại ca nàng muốn chúng ta đồng ý chuyện gì? Triệu Nhan kỳ quái mở miệng nói.
- Ôi, nhắc tới đây cũng là việc tư của chúng ta. Cha ta một lòng vì nước, trong thời khắc Lý Lượng Tộ nguy nan nhất dứt khoát lựa chọn ủng hộ y, khiến cho Lý Lượng Tộ ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế. Nhưng sau khi Lý Lượng Tộ nằm hết quyền hành, lại động sát tâm với cha ta. Hơn nữa còn có tên tiểu nhân Ngôi Danh Duật Chính châm ngòi, khiến cho cha ta chết trong tay tiểu nhân. Đại ca ta biết Đại Tống chắc chắn sẽ không giao Lý Lượng Tộ cho chúng ta báo thù, cho nên liền đề xuất với Thái tử đối quân công lấy Ngôi Danh Duật Chính, cũng là để cho huynh muội chúng ta báo thù cho cha! Hoa Chỉ nói xong lời này, trong mắt cũng toát ra thù hận thấu xương, tương phản rất lớn với sự thản nhiên lúc trước. Điều này khiến cho Triệu Nhan không khỏi thở dài một tiếng. Bất cứ lúc nào, chỗ nào, thù hận luôn dễ dàng thay đối con người.
Ngay khi Triệu Nhan vừa định an ủi đối phương, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó chỉ thấy Triệu Húc vẻ mặt hưng phấn bước nhanh tới hô lớn: - Tam đệ, đệ thật đúng là phúc tỉnh của Đại Tống ta, vừa mới đến đã có một chuyện vui lớn.