Gió lạnh thấu xương, trời đất lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Mùa đông năm nay tới chậm hơn một chút so với năm ngoái, nhưng lại vô cùng lạnh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Vị Thủy và Lạc Thủy ở hai bên Khánh Châu cũng đã đóng một lớp băng rất dày. Trên mặt băng thậm chí xe ngựa có thể đi lại, như vậy khá thuận tiện cho giao thông ở Khánh Châu. Nhưng mấy ngày gần đây trời u ám, xem ra bất cứ lúc nào đều có thể có tuyết rơi. Đợi đến khi tuyết lớn ngập đường thì toàn bộ giao thông của Khánh Châu sẽ bị tê liệt trong thời gian ngắn, đến lúc đó thành Khánh Châu cũng sẽ mất liên hệ với bên ngoài. Nhưng tại loại thời tiết này thì cũng không cần lo lắng người Tây Hạ tiến công Đại Tống, có thể nói có được cũng có mất.
Triệu Húc ở trại Tam Xuyên ngăn chặn thành công quân đội Tây Hạ, nhưng cũng không lập tức rời khỏi, mà luôn đóng quân ở trại Tam Xuyên đến mùa đông, sau khi xác định người Tây Hạ sẽ không quay lại thì lúc này mới luân phiên rút lui quân đội khỏi trại Tam Xuyên. Phần lớn nhân mã đều trở vẽ nơi đóng quân mà mình đóng, gần hai vạn quân đội còn lại thì được Triệu Húc bố trí ở thành Khánh Châu, phòng ngừa người Tây Hạ mạo hiểm giá lạnh tiến công Đại Tống, đến lúc đó y cũng tiện cho việc triệu tập quân đội nghênh chiến.
Khánh Châu là thuộc quản lý của Hoàn Khánh Lộ, trong thành thiết lập các cấp hành chính, trong đó chức quan đứng đầu Hoàn Khánh Lộ gọi là Quan sát an phủ sử, bình thường do quan văn đảm nhiệm, nắm giữ quyền lớn của một lộ. Quyền lực đại khái có thể so sánh với Tiết Độ Sứ vào cuối thời Đường, cho nên được xưng là soái thần. Soái thần đương nhiệm của Hoàn Khánh Lộ tên là Thái Đỉnh, cũng là thi nhân nổi tiếng trong lịch sử. Mặt khác Thái Đỉnh cũng vô cùng tính thông quân sự, thủ ở Khánh Châu nhiều năm, từng nhiều lăn đánh đuổi người Tây Hạ tấn công, có thể nói là có công lao to lớn.
Phủ soái thần của Thái Đỉnh ở trong thành Khánh Châu, chẳng qua từ sau khi Triệu Húc đi vào Hoàn Khánh Lộ thì phủ soái thần của Thái Đỉnh liền nhường cho Triệu Húc, dù sao thứ nhất Triệu Húc là hoàng tử của Đại Tống. Mặt khác vì để cho Triệu Húc danh.
chính ngôn thuận điều động các lộ đại quân ở tây bắc, Triệu Thự bố trí chức vị Quan sát sử tây bắc cho Triệu Húc, có thể vừa tiết chế các lộ ở tây bắc, vừa là người lãnh đạo trực tiếp của Thái Đỉnh. Đương nhiên chức vị này của Triệu Húc cũng không phải là chức vị thường trực, đợi cho Triệu Húc trở lại kinh thành sẽ tự động cách chức.
Theo thời tiết lạnh dần, Triệu Húc cũng giảm bớt số lần ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong phủ soái thần. Hôm nay vừa vặn là ngày mười, phần lớn quan viên ở thành Khánh Châu đều nghỉ ngơi, Triệu Húc mở tiệc trong phủ soái thăn, mời Thái Đỉnh cùng với Dương Văn Quảng, hai người bọn họ một văn một võ, nắm giữ quyền lực hành chính và quân sự của Hoàn Khánh Lộ. Triệu Húc mời bọn họ tới là vì có một số việc muốn nói cho bọn họ biết.
- Điện hạ, ngài thật sự không trở lại kinh thành sao? Trong noãn các, Dương Văn Quảng râu tóc bạc trắng hỏi Triệu Húc, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, rượu và thức ăn cũng chưa được bưng lên. Nhưng Triệu Húc chợt tuyên bố y sẽ không vẽ kinh, mà sẽ ở thành Khánh Châu. Dương Văn Quảng và Thái Đỉnh hết sức kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin tưởng, dù sao Triệu Húc là Thái tử của Đại Tống, nếu không trở lại kinh thành thì có trời biết sẽ có biến cố gì xảy ra?
- Không sai, chuyện này là ta tự mình cầu xin với phụ hoàng, hai vị đều là trọng thần tâm phúc của Đại Tống ta. Nói vậy cũng đều biết nội quốc đang chuẩn bị cuộc chiến diệt Hạ. Khi ta tới đây thì phụ hoàng đã nói qua, chỉ căn có thể ngăn cản người Tây Hạ, như vậy chậm nhất là mùa thu sang năm là có thể phát động cuộc chiến diệt Hạ. Đến lúc đó các lộ tây bắc chính là chủ lực diệt Hạ. Ta ở chỗ này cũng tiện cho việc triệu. tập các lộ đại quân! Triệu Húc giải thích nguyên nhân mà mình ở lại, Dương Văn Quảng và Thái Đỉnh đều là người tham dự trực tiếp vào cuộc chiến diệt Hạ, bởi vậy từ khi mới bắt đầu đã không có thể giấu diếm bọn họ.
- Điện hạ, nếu ngài ở lại thành Khánh Châu thì sẽ khiến cho người Tây Hạ chú ý. Nếu chẳng may bọn họ từ chuyện này mà đoán được gì đó, đến lúc đó chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cuộc chiến diệt Hạ.
Lúc này Thái Đỉnh bỗng nhiên mở miệng nói, chỉ thấy vị soái thần Hoàn Khánh năm nay khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, vừa thấy cũng biết là vị học giả uyên bác. Chỉ có điều hiện tại trên mặt Thái Đỉnh nhiều thêm vài phần phong sương, trên tai và tay cũng mang theo tổn thương do giá rét, đây là vết thương do mấy ngày hôm trước gã đi ra ngoài thành tuần tra. Từ đó có thể biết rét lạnh mùa đông ở tây bắc như thế nào.
- Chuyện này phụ hoàng đã thay ta nghĩ tới, ba ngày sau phần lớn người ở bên cạnh ta sẽ về kinh dưới sự hộ tống của quân đội. Trong xe ngựa của ta cũng sẽ bố trí một thế thân, đến lúc đó ta sẽ lặng lẽ ở lại Mặt khác Thái soái thăn đến lúc đó cũng phải chuyển về phủ, chỉ cần ta không lộ diện công khai thì người khác sẽ không biết ta còn ở thành Khánh Châu! Triệu Húc mở miệng giải thích.
- Thì ra là thế, nếu bệ hạ đã giúp điện hạ thu xếp xong xuôi, chúng ta sẽ đem hết toàn lực để hiệp trợ điện hạ che giấu tung tích! Thái Đỉnh nghe đến đó cũng đành phải lập tức mở miệng nói, Triệu Húc muốn ở trong phủ soái thần với gã, chuyện che giấu thân phận của Triệu Húc tự nhiên cũng rơi vào trên đầu gã.
- Điện hạ, sang năm thật sự sẽ phát động cuộc chiến diệt Hạ sao? Lúc này Dương Văn Quảng rốt cuộc tìm được cơ hội, lập tức hết sức kích động mở miệng hỏi. Thân là một lão tướng cao tuổi, cứ lúc nào đều có thể rút lui khỏi quân đội. Vì thế ông ta vô cùng quan tâm với cuộc chiến diệt Hạ, nếu có thể trước khi rời khỏi quân đội tham dự vào cuộc đại chiến này thì ông ta có chết cũng không tiếc.
- Điểm ấy không cần hoài nghị, ta biết rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào đối với cuộc chiến diệt Hạ. Lần này người Tây Hạ không thể đánh vào Đại Tống ta, đối với kế hoạch diệt Hạ cũng không tạo thành ánh hưởng gì quá lớn. Theo ta thấy, mùa thu sang năm sau khi phát động cuộc chiến diệt Hạ thì đã xem như khá trễ rồi. Trên thực tế vào vụ thu hoạch hè năm tới thì cuộc chiến diệt Hạ có thể chính thức khởi động, bởi vậy toàn bộ kế hoạch chỉ có thể tiến hành sớm, tuyệt đối sẽ không lùi thời gian lại. Dù sao thì chúng ta đã chuẩn bị lâu lắm rồi! Lúc này vẻ mặt Triệu Húc kiên nghị nói.
Vì để cho cuộc chiến diệt Hạ càng thêm thuận lợi, lần này ngăn chặn người Tây Hạ y không sử dụng cả hỏa khí. Vì thế khiến quân đội Đại Tống thương vong rất lớn. Nhưng chỉ cần có thế đánh cho người Tây Hạ trở tay không kịp vào năm tới, như vậy tất cả những chuyện này đều đáng giá.
- Vậy cũng quá tốt rồi, nếu một trận chiến này có thể tiêu diệt Tây Hạ, ta liền dâng thư lên triều đình thỉnh cầu được điều trở lại kinh thành, đến lúc đó cũng có thể về thăm nhà nhiều hơn chút rồi!
Thái Đỉnh nghe được lời nói của Triệu Húc không khỏi kích động nói. Gã vốn là người Tống thành, chính là vùng Hà Nam Thương Khâu ở đời sau, cách kinh thành rất gần. Nhưng từ khi gã đậu Tiến sĩ vào năm hai mươi tuổi, gã vẫn luôn nhậm chức ở vùng tây bắc.
Đến hiện tại đã được ba mươi hai năm, trong ba mươi hai năm nay số lần về quê nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Theo tuổi tác càng lớn, gã càng hoài niệm cuộc sống ở quê nhà, cho nên mới cảm khái như thế.
- Ha ha, nếu soái thần trở lại kinh thành, lão phu cũng có thể về nhà an dưỡng tuổi già rồi. Đến lúc đó có cơ hội lại đi tìm soái thần uống rượu! Dương Văn Quảng lúc này cũng cười lớn mở miệng nói. Tuy rằng. Đại Tống văn đắt võ tỉ tiện, nhưng Thái Đỉnh hiểu biết rất nhiều về chiến sự, cũng không kỳ thị gì với võ tướng. Hơn nữa Dương Văn Quảng lại là trợ thủ quan trọng của gã, cho nên quan hệ cá nhân của hai người cũng xem là khá tốt.
Ngay khi Triệu Húc vừa dứt lời, không đợi Thái Đỉnh hai người lên tiếng, lúc này có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa nói: - Điện hạ, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, hiện tại có đưa vào hay không?
- Ha ha, thật đúng dịp. Tuyết ở phía ngoài vừa mới bắt đầu rơi thì rượu và thức ăn liền chuẩn bị xong, vừa vặn để chúng ta có thể vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh tuyết, cũng là một chuyện vui! Triệu Húc nghe đến đó cũng hết sức cao hứng nói, sau đó lập tức phân phó người ở phía ngoài đưa rượu và thức ăn lên. Kết quả chỉ trong chốc lát, từng món từng món được đưa lên.
-A, đây thật rất kì quái rồi, sao điện hạ tìm được nhiều hoa quả như vậy? Thức ăn vừa mới đưa lên, Thái Đỉnh liền lập tức vô cùng kinh ngạc hỏi, Dương Văn Quảng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì bọn họ phát hiện thức ăn trước mặt thậm chí có rất nhiều đều là dùng hoa quả chế biến thành, điều này nếu ở hai mùa hạ và thu thì rất bình thường. Nhưng trong mùa trời đông giá rét này, xuất hiện nhiều hoa quả như vậy thật sự là rất không bình thường.
- Ha ha ha, bổn vương biết thế nào các ngươi cũng sẽ hỏi như vậy! Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hai người, Triệu Húc không kìm nổi thoải mái cười to, sau đó chỉ vào hoa quả trước mặt giải thích: - Lai lịch của những hoa quả này thật không đơn giản, chúng nó là do vị tam đệ kia của ta dùng phương pháp xử lý đặc biệt vào mấy tháng trước, đặt vào bình, gọi là thực phẩm đóng hộp. Sau đó đệ ấy tặng cho ta, chẳng qua là khi đó ta ở Tam Xuyên trại, hơn nữa dọc theo đường đi có rất nhiều hành lý, những vật Tam đệ đưa cũng không thể đưa đến tay của ta. Mãi đến khi ta trở lại Khánh Châu thì mới nhận được những thực phẩm đóng hộp này. Hơn nữa không chỉ là hoa quả, còn có rất nhiều loại thịt cũng được đóng hộp.