Sau khi sương xuống không bao lâu, Hoàn Nhan bộ lạc bắt đầu di chuyển hướng đông, đổi với việc này họ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, dù sao bọn họ chính là một dân tộc du mục săn bắn, bình thường dựa vào săn bắn mà sống, một khi không đủ con mồi bọn họ sẽ di chuyển đến địa phương khác, đi về phía đông cách biển càng gần thêm một chút, hướng đông nhiệt độ không khí càng cao thì càng dễ vượt qua mùa đông giá rét
Bọn Triệu Nhan cũng đã được thông báo trước, tuy nhiên đồ đạc của họ cũng không nhiều lắm hơn nữa còn được Hặc Lý Bát chiếu cố đặc thù, còn phân cho bọn họ một chiếc xe ngựa, lều trại các loại vật nặng cũng được gã an bài tộc nhân lôi đi, nên lần di chuyển này, bọn họ hẳn là nhẹ nhàng nhất trong Hoàn Nhan bộ lạc.
Bất quá lần này Hoàn Nhan bộ lạc không chỉ vì di chuyển, trải qua hơn mười mấy ngày về sau, bọn họ đã đến nơi Hoàn Nhan bộ lạc dừng chân để sống qua mùa đông, có những tường đất không hết sức cao lớn, nhưng lại chắc chẳn, vì mua đông mãnh thú chưa chắc dễ dàng tìm được thực phẩm, khiển chúng càng dễ dàng tập kích bộ lạc, nên nơi dừng chân nhất định phải có năng lực phòng hộ.
Đợi bộ lạc thành lập doanh trại ở nơi dừng chân xong xuôi, Hặc Lý Bát đem theo một ngàn dũng sỹ tinh nhuệ dũng mãnh tiếp tục đi về hướng đông, xa hơn đó chính là địa bàn của Trường Bạch Sơn bộ lạc. Trước kia Hoàn Nhan bộ lạc và Trường Bạch Sơn bộ lạc tuy cũng ít phát sinh không ít xung đột, nhưng đại thể vẫn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng lần này Hoàn Nhan bộ lạc lại phải chủ động khơi mào chiến tranh.
Đại Tống và Hoàn Nhan bộ lạc kết minh, chuyện này dường như là có thể nằm chắc chắn, dù sao. Hoàng tử Triệu Nhan còn ở lại đây thì bất kể thế nào Triệu Thự cũng sẽ đồng ý, huống chỉ còn cho Liêu Quốc một kẻ thù mạnh mẽ cũng là một chuyện tốt, cho nên Hặc Lý Bát không lo lắng Đại Tống sẽ cự tuyệt
Theo minh ước Triệu Nhan và Hặc Lý Bát thảo luận, đợi sau khi kết minh, Đại Tống sẽ trợ giúp Hoàn Nhan bộ lạc một ít vật tư tất yếu như vũ khí, lương thực các loại, để giúp thực lực Hoàn Nhan bộ lạc càng thêm lớn mạnh, tuy nhiên số vật tư đó muốn vận chuyển đến cũng không dễ dàng, dù sao trên đường đi còn gian nan vì một Liêu quốc, cho nên Triệu Nhan liền đề xuất vận chuyển đường biển, đối với Đại Tống điều ấy không có vấn đề gì.
Tuy nhiên Hoàn Nhan bộ lạc cũng không gần biển, phía đông bọn họ còn cách một cái Trường Bạch Sơn bộ lạc, chỉ có thông qua bộ lạc này mới có thể đến bờ biển, may mắn là Trường Bạch Sơn bộ lạc, thực lực yếu hơn Hoàn Nhan bộ lạc một chút, hơn nữa toàn bộ Trường Bạch Sơn bộ lạc cũng không phải là một bộ lạc thống nhất, mà lại là các bộ lạc rời rạc liên minh, trọng yếu chỉ có một vài đại bộ lạc có thực lực mạnh, chỉ cần đem các đại bộ lạc này chinh phục, các tiểu bộ lạc cũng sẽ sớm hướng Hoàn Nhan bộ lạc phản chiến, đến lúc đó toàn bộ Trường Bạch Sơn bộ phận sẽ rơi vào lòng bàn tay của Hoàn Nhan bộ lạc, từ đó việc tiếp nhận vật tư Đại Tống từ trên biển tự nhiên không thành vấn đã.
Cũng là vì như thế, cho nên Hặc Lý Bát di chuyển về phía trước, đã định kế hoạch thâu tóm Trường Bạch Sơn bộ lạc, hơn nữa đội ngũ di chuyển lần này cực kỳ khổng lồ, chẳng những trực tiếp các bộ lạc phụ thuộc Hoàn Nhan bộ lạc, mặt khác những bộ lạc bị Hoàn Nhan bộ lạc tiết chế cũng cử không ít dũng sỹ tham gia, chỉ có điều những người nay không được Hặc Lý Bát tín nhiệm, điều bị gã thả phía sau do Hặc Giá thống lĩnh, về phần một ngàn người gã mang theo, chính là tinh nhuệ của Hoàn Nhan bộ lạc.
Đối với Triệu Nhan việc Hoàn Nhan bộ lạc và Trường Bạch Sơn bộ lạc có chiến tranh hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao hai bộ lạc này đều là người Nữ Chân mà đối với hắn, người Nữ Chân chết càng nhiều càng tốt, tốt nhất là Hoàn Nhan bộ lạc có thể tiêu diệt Trường Bạch Sơn bộ lạc, tự mình cũng tổn thất nặng nề, cứ như vậy sau này mình tiêu diệt Hoàn Nhan bộ cũng đơn giản hơn.
Ánh nẳng sáng sớm theo tầng mây tỏa sáng, Triệu Nhan đi ra ngoài lều duỗi thẳng lưng một cái, sau đó quay lại nhìn người vẫn đang núp trong chăn Gia Luật Tư có chút bất đắc dĩ cười, bình thường Gia Luật Tư đều dậy rất sớm, nhưng khi không khí ngày càng lạnh, nàng lại trở thành một con mèo lười, mỗi ngày không ngủ đến trưa là sẽ không rời giường, hơn nữa nàng rất sợ lạnh, dù tối đắp hai tầng chăn da gấu, nhưng vẫn gắt gao núp trong lòng ngực của hắn, thậm chí vì sợ lạnh, mấy đêm liền chuyện phu thê hoan ái cũng không muốn làm, hiện đã giảm đến hai ngày mới cho phép Triệu Nhan một lần.
Nghĩ tới những chuyện này Triệu Nhan lại bất đắc dĩ lão đầu, sau đó cất bước ra ngoài, lúc này Oốt Đầu đã bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, vẫn nấu cháo mạch, Triệu Nhan nghe mùi liền đi vào bên nhà bếp, nhà bếp này là Chu Đồng giúp Cốt Đầu làm đó, so với vài đống lửa tốt hơn nhiều, Cốt Đầu thích vô cùng, tiếc nuối duy nhất là khi chuyển đi không mang theo được.
- Cốt Đầu, hôm qua ta bảo ngươi nấu súp da heo như thế nào rồi?
Triệu Nhan cười ha ha nhìn qua Cốt Đầu bận rộn cười nói, Cốt đầu năm nay đã mười sáu tuổi, qua năm chính là mười bảy, trước kia vì dinh dưỡng không đầy đủ, nhìn qua gầy teo nho nhỏ, cho nên lần đầu tiên Triệu Nhan nhìn thấy nàng còn tưởng này mới mười ba mười bốn tuổi, tuy nhiên thời gian này theo Triệu Nhan ăn no ngủ kĩ khiến mặt mũi nàng no đủ sáng sủa, thoạt nhìn cũng có bóng dáng đại cô nương rồi.
- Ngày hôm qua nấu tốt lắm, ngay trong chậu gỗ bên cạnh quận vương!
Cốt Đầu một bên rửa rau, một bên trả lời, bên Liêu Đông này mùa đông thật là dài, bọn họ lại không thích trường kỳ ăn thịt, nên cuối hạ đầu thu, Oốt Đầu hái rất nhiều rau dại phơi khô làm thành rau khô, dù hương vị không tốt nhưng có còn hơn không.
Triệu Nhan quay đầu quả nhiên thấy một chậu gỗ, mặt trên có nắp che, khi hẳn mở ra, quả nhiên phát hiện da heo đã ngưng kết lại, thứ này tên là da nấu đông, mặc dù là dùng da heo nấu nhưng ăn không ngán, được nêm nếm đầy đủ vị, chua chua ngon miệng làm người ta thấy ngon miệng.
Triệu Nhan vốn là người thích ăn thịt động vật, trừ lúc mới xuyên qua phải tĩnh dưỡng thân thể mới không ăn một thời gian ngắn, sau đó mỗi bữa đều phải có thịt tuy nhiên từ khi vào Hoàn Nhan bộ lạc, hắn mới phát hiện dù thích ăn nhưng nếu bữa ăn nào cũng chỉ có thịt không có các loại thực vật khác, loại cuộc sống này thật khó chấp nhận.
Khi mùa hè đến ít nhất có thể thu thập ít rau dại hoặc quả dại cải thiện cuộc sống, nhưng mùa đông đến vạn vật điêu linh, một ngày ba bữa toàn thịt với thịt làm Triệu Nhan sớm đã ngán rồi, không thể không nghĩ biện pháp tự cải thiện cuộc sống của chính mình, tỷ như riồi da nấu đông này chính là một loại thức ăn ngon làm từ da heo nhưng không ngán.
Nhìn đến da nấu đông đã được làm tốt, Triệu Nhan hết sức cao hứng, lập tức căm dao nhỏ bên cạnh đem da đông lạnh bên trong lấy ra, sau đó cẩn thận cất ra thành khối nhỏ. Bên cạnh Oốt Đầu thấy Triệu Nhan tự mình nấu cơm, cũng không có ngăn cản, dù sau từ nhỏ nàng ở Hoàn Nhan bộ lạc lớn lên, cũng không có quan niệm gì về giai cấp càng không cho Triệu Nhan là một vị quận vương xuống bếp là kỳ quái, chỉ khen kỹ thuật của hắn tốt, cắt ra từng miếng đều đều, cách thái thế này nàng không thể làm được.
- Quận vương, da heo này làm gì đó có thể ăn sao?
Cốt Đầu khen thủ pháp của Triệu Nhan, sau lại bốc lên một mảnh da lông mỏng đông lạnh tò mò hỏi, trước nàng chỉ biết nước luộc thịt mùa đông sẽ biến thành cái dạng này nhưng sau đó phải đem rã đông mới uống được, cho tới giờ cũng không nghĩ có thể trực tiếp ăn như thế này.
- Đương nhiên có thể ăn, hơn nữa còn rất ngon, ta dám cá, lát nữa khi ăn sáng, đồ ăn ngươi làm chưa chắc được hoan nghênh bằng món da nấu đông của ta!
Triệu Nhan vô cùng tự đắc nói, Cốt Đầu tổng cộng làm hai món ăn, thứ nhất là thịt luộc với rau, ngoại trừ muối không có thêm gia vị gì, Triệu Nhan đã ăn mấy tháng liền, đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn nghĩ biện pháp cải thiện cuộc sống.
Đợi Triệu Nhan đem da nấu đông cắt ra, lại lấy thêm một ít dấm chua trong bình, Hoàn Nhan bộ lạc vốn không có dấm chua, nhưng Tô Thức cảm thấy mỗi ngày ăn thịt thì quá ngán, do đó đã đem phương pháp làm dấm chua cho Cốt Đầu, dấm chua này là do Cốt Đầu làm đấy, tỏi thì có sẵn, cũng là cả nhà Cổ Thiên Kiệt mang đến, tỏi có thể làm đỡ ngán, có lợi cho tiêu hóa cho nên ở Hoàn Nhan bộ lạc rất được hoan nghênh, tuy rằng sau khi ăn cơm tộc người Nữ Chân có thói quen ăn mấy nhánh tỏi nhưng họ lại không có thói quen đánh răng, điều này làm bọn họ khi há miệng liền phát ra một mùi tanh tưởi.
Giã tỏi hòa với dấm chua xong, rót vào trong da nấu đông trộn một chút, làm cho món ăn tản mát ra một loại hương vị hấp dẫn, Triệu Nhan không kìm nổi ăn trước mấy miếng, vừa lúc này Chu Đồng bọn họ đều đến ăn sáng, kết quả nhìn đến món da nấu đông đều vui mừng quá đỗi, quơ đũa liên tục rồi đồng loạt đứng lên, làm Xương Gốt giận đến dầu môi, cuối cùng không nhịn được liền nếm một chút, bất chấp tức giận liền cùng Chu Đồng tranh giành, thuận tiện lấy cho phụ thân mình thêm một chén nữa.
Nhìn món da nấu đông được hoan nghênh như vậy, Triệu Nhan hết sức cao hứng, hơn nữa hẳn cũng đã sớm chuẩn bị, trên bàn là bát lớn nhất, còn một chén nhỏ phía sau, thừa dịp Chu Đồng bọn họ chỉ lo tranh nhau ăn, không ai chú ý hắn mới bưng bát nhỏ hướng liều trại đi đến, muốn cho Gia Luật Tư nếm thử, tuy nhiên khi hắn chuẩn bị đi vào, chợt nghe bên ngoài hô lớn:
- Đầu lĩnh đánh giặc trở về rồi!