Hạc Lý Bát dùng loại thủ đoạn đói khát này để làm nhục nhã bọn Triệu Nhan, đồng thời thế hiện Hoàn Nhan bộ tộc bọn họ có lập trường cứng rắn, mạnh mẽ, cho thấy trong quá trình kết minh, bọn họ cùng Đại Tống có địa vị bình đẳng mà không cần Đại Tống viện trợ, không cần phụ thuộc Đại Tống.
Đối với dụng ý của Hặc Lý Bát, Triệu Nhan cũng hết sức rõ ràng, nên khi đàm phán bên trong, Triệu Nhan cũng chính thức đề xuất về việc cùng Hoàn Nhan bộ lạc kết minh, mà không phải là viện trợ, thế hiện song phương ngang hàng, Hặc Lý Bát đối với cái này cũng hết sức vừa lòng, Triệu Nhan trong lòng cũng cười lạnh, hắn căn bản nào quan tâm là viện trợ hay là kết minh vì trong lòng hắn, Hoàn Nhan bộ lạc đã sớm bị liệt vào danh sách cần tiêu diệt.
Nhìn Triệu Nhan nhượng bộ trong việc kết minh này, hơn nữa thái độ càng thêm thành khẩn, làm Hặc Lý Bát càng thêm vừa lòng, hơn nữa có Pha Thứ Thục chứng minh thân phận của Triệu Nhan không có vấn đề, làm cho Hặc Lý Bát không có phần hoài nghi đối với việc kết minh lần này.
- Quận vương, xin ngài viết một phong thư viết tay, trên đó ghi rõ ràng việc chúng ta kết minh, sau đó ta sẽ phái người đưa đến Đại Tống, đợi chúng ta chính thức kết minh sau đó càng thuận tiện đón ngài trở về như thế nào?
Hặc Lý Bát thập phần hưng phấn nói, gã tựa như nhìn thấy ngày dẫn dắt Hoàn Nhan bộ tộc quật khởi đến rồi.
- Này... điều này thì không có gì, nhưng hiện nay thế cục Liêu Quốc loạn lạc, ngươi có chắc thư sẽ đến Đại Tống, chỉ sợ nguy hiểm lúc nào cũng có thể phát sinh, chẳng may người đưa tin gặp bất trắc, thư này vào tay người Liêu Quốc, đến lúc đó Đại Tống ta chẳng có gì, cùng lầm không tiếp nhận được nhưng Hoàn Nhan bộ tộc các ngươi thì tai họa ngập đầu rồi!
Triệu Nhan làm ra vẻ mặt vô cùng thân thiết nói.
- Chuyện này...
Hặc Lý Bát nghe đến đây cũng lâm vào trầm tư, hắn chỉ lo cao hứng nhưng lại chưa nghĩ cách để truyền tin về cho Đại Tống.
Nhìn Hặc Lý Bát trầm tư, Triệu Nhan có chút tiếc nuối lắc đầu:
- Kỳ thực chuyện này rất đơn giản, hộ vệ bị các người chém đứt cánh tay kia thân phận cũng không, đơn giản, y chính là người của Hoàng thành tỉ của Đại Tống ta, mà Hoàng thành tỉ ở Liêu quốc có không ít mật thám, vốn y có thể cùng mật thám này liên lạc, sau đó đem chuyện kết minh truyền về Đại Tống, tiếc là bản thân y bị trọng thương không thế tiếp tục, mà Liêu quốc đối với các người chỉ có kỳ thị, cho nên các người không thể an toàn đi qua Liêu quốc, như thế xem ra, chỉ có biện pháp này thôi!
- Biện pháp gì?
Hặc Lý Bát vội vàng hỏi, khi gã nghe được thân phận Hứa Sơn, liền hối hận nhưng dù có hối hận cũng đã chậm rồi.
- Người Nữ Chân các người không thể tùy ý đi lại ở Liêu quốc nhưng chúng ta là người Hán lại có thế, chúng ta chính là sứ đoàn Đại Tống, Gia Luật Hồng Cơ còn phải bảo vệ chúng ta, đặc biệt sau khi bổn vương mất tích, Liêu quốc khẳng định sẽ phái người tìm kiếm khắp nơi, nếu Hoàn Nhan thủ lĩnh tin tưởng, có thể đưa chúng ta về Liêu quốc, chỉ cần bổn vương xuất thiện sẽ được bọn họ bảo vệ và hộ tống bốn vương đến Thượng Kinh, tự nhiên có biện pháp về Đại Tống!
Triệu Nhan cười ha ha đề nghị, hẳn ở Hoàn Nhan bộ lạc một thời gian đã lâu, mùa hè đều đã qua rồi, thời tiết cũng chầm chậm trở nên lạnh. Tính toán thời gian, đứa bé trong bụng Tiết Ninh Nhĩ cũng sắp ra đời, hắn rất muốn về trước khi đứa bé ra đời.
Tuy Nhiên Hặc Lý Bát nghe được lời Triệu Nhan nói cũng trầm tư một lát, cuối cùng lắc đầu cười nói
- Quận vương muốn rời đây không có vấn đề, chỉ có điều lần này chuyện kết minh do Quận vương nói ra, chúng ta đối với những người Tống khác cũng không tín nhiệm, nên không bằng quận vương ở đây một thời gian ngắn, đợi lúc kết minh, cũng căn ngày ký minh ước, đến lúc đó ngài mang minh ước về Đại Tống chính là một công đôi việc.
Nói đến đây Hặc Lý Bát chỉ ngừng lại một chút:
- Tuy nhiên quận vương có thể cho vị Tô phó sứ kia đi Liêu quốc, lấy thân phận y chắc sẽ được Liêu quốc coi trọng, cho y đem chuyện kết minh về Đại Tống hiệu quả cũng như vậy thôi.
Nhìn Hặc Lý Bát không đồng ý mình rời đi Triệu Nhan cũng không lấy làm bất ngờ, vì chuyện kết minh nào phải do quân chủ Đại Tống đồng ý, mà hẳn là quận vương chỉ tự tiện nói ra, Hặc Lý Bát lo lắng là đúng, nếu chẳng may Triệu Nhan rời khỏi mà bác bỏ chuyện này, gã cũng đâu thể làm được gì, chỉ có thể lưu Triệu Nhan ở lại.
- Ha ha nếu Hoàn Nhan thủ lĩnh tín nhiệm bổn vương như vậy, bổn vương thật vinh hạnh, Tô phó sứ phải vất vả một chuyến rồi, chỉ có điều từ nơi này đến Đại Tống quá xa xôi, hơn nữa Liêu quốc bị chiến loạn vây quanh, chỉ sợ thời gian rất lâu mới về lại, mong Hoàn Nhan thủ lĩnh chuẩn bị tâm lý thật tốt.
- Xin quận vương yên tâm, ta sẽ phái Pha Thứ Thục đi cùng Tô phó sứ, y sẽ mang theo hải đông thanh của Hoàn Nhan bộ lạc của chúng ta, chỉ cần Đại Tống đồng ý kết minh có thể lập tức dùng hải đông thanh đem tin tức truyền về!
Hặc Lý Bát cũng mỉm cười nói, hải đông thanh của Hoàn Nhan bộ lạc bọn họ chẳng những có thể dùng để săn thú, cũng có thể dùng để truyền tin tức, hơn nữa tính cách nó hung mãnh, diều hâu thường không phải đối thủ của nó, nên để truyền tin tức rất tốt
- Như thế tốt lắm, ta đây cùng với Tô phó sứ giải thích một chút, về ngày khởi hành phải xem Hoàn Nhan thủ lĩnh sắp xếp ngày như thế nào!
Triệu Nhan lập tức đứng lên nói, Hặc Lý Bát cũng cần có thời gian và trong bộ lạc cũng cần thương lượng một chút, nên đứng lên cáo từ, sau đó Triệu Nhan tự mình đưa y rời đi.
- Quận vương, như thế nào đây?
Triệu Nhan vừa mới về tới liều trại, đám người Tô Thức liền lập tức vây quanh nói, vừa rồi Triệu Nhan và Hặc Lý Bát nói chuyện với nhau, vì sự tình cơ mật nên chỉ có thể trốn ra bên ngoài, không để ai nghe lén.
- Hahaha, Hặc Lý Bát đã đõng ý cùng chúng ta kết mình, hơn nữa còn phái người đi Đại Tống, nên chúng ta cũng không sao rồi!
Triệu Nhan lập tức cười mở miệng nói, từ sau khi bị giam lỏng, tất cả mọi người đều lo lầng đề phòng, hiện tại cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi.
Quả nhiên Tô Thức nghe lời Triệu Nhan nói liền thở dài một hơi, trên mặt vui mừng như điên, trong đó Gia Luật Tư nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Triệu Nhan để không để mình tê liệt ngã xuống, mấy ngày nay nàng bị dày vò quả thật quá khó chịu, may mắn bên người nàng còn có Triệu Nhan bên cạnh, nếu không đã sớm không kiên trì nổi nữa.
Sau đó Triệu Nhan tóm lược chuyện mình và Hặc Lý Bát nói qua, trịnh trọng nói với Tô Thức:
- Tử Chiêm huynh, Chu Đồng thân phận của họ quá thấp, Liêu quốc sẽ không điều tra kỹ, Hặc Lý Bát không để tất cả chúng ta đi, nên phải phiền toái ngươi một chuyến!
Tô Thức nghe Triệu Nhan nói trầm tư chốc lát, phát hiện có mình đi Liêu Quốc là thích hợp nhất, bất đắc dĩ gật đầu
Sau khi Tô Thức đi, cuộc sống của bọn họ lại khôi phục như ngày trước, Triệu Nhan và Gia Luật Tư mỗi đêm đều bận rộn tạo người, Cốt Đầu đưa phụ thân nàng đến gần Triệu Nhan sinh sống, Chu Đồng và Hà Lực thì đi săn thú, từ sau lần bị người Nữ Chân đoạn tuyệt thức ăn, bọn họ bắt đầu tích trữ thức ăn, mỗi ngày đều đánh bắt ít thú vật làm thịt khô, xem ra bị đói dọa sợ rồi.
Hứa Sơn cũng đần khôi phục, cánh tay trái đứt rời không nối lại được, nhưng vết thương đang chậm rãi khép lại, miệng vết thương ít sưng đỏ, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường, mỗi ngày uống chút thịt, cháo, ít hôn mê hơn, mặt cũng có thêm vài phần huyết sắc, theo Cổ Thiên Kiệt nói, với tốc độ này qua một tháng có thể xuống giường rồi.
Thời gian qua nhanh, mùa hè cũng đã qua đi, mùa đông rét lạnh kéo đến, nơi này nhiệt độ không khí tương đối thấp, nên mới vào thu nhưng thời tiết vô cùng lạnh, sáng sớm trên đất đã dày đặc sương giá
Đám người đưa Tô Thức đi đã vội vã trở lại, trên đường vô cùng thuận lợi, Tô Thức và Pha Thứ Thục đã đến Hoàng Long Phủ, sau đó là chờ đợi, tuy nhiên cũng không phải bình an vô sự chờ đợi, toàn bộ Hoàn Nhan bộ lạc đã bắt đầu khẩn trương phát động một hồi giao chiến sinh tử.