Ba người Chu Đồng nghe thấy Triệu Nhan hỏi đến họ sao tìm được đến đây, lập tức tất cả chắp tay hành lễ với Triệu Nhan nói
- Quận vương thứ tội, thực ra chúng thần hai ngày trước khi quận vương đến Bộ Hoàn Nhan, sớm đã tìm thấy quận vương các vị rồi, chỉ là lúc đó số người Nữ Chân khá đông, hơn nữa quận vương lại bị bọn chúng giám sát chặt chế, nên chúng thần vẫn không dám manh động, hôm nay phát hiện tên thủ lĩnh Hặc Lý Bát đó ra ngoài đi săn, chúng thần mới tận dụng thời cơ bắt lấy y, định dùng đối phương đổi lấy các vị, đáng tiếc lại suy nghĩ quá đơn giản, suýt nữa gây đại họa.
Nghe thấy Chu Đồng bọn họ lại phát hiện mình từ vài ngày trước, ba người Triệu Nhan và Tô Thức cũng có chút kinh ngạc, lúc đó bắt đầu hỏi quá trình sau khi Chu Đồng bọn họ tách khỏi mình.
Hóa ra khinh khí cầu của Chu Đồng sau khi bị gió thổi đi hướng khác, phát hiện không nhìn thấy Triệu Nhan bọn họ, kết quả ba người hết sức bế tắc, muốn lập tức hạ cánh, nhưng lại lo rắng không tìm thấy mấy người Triệu Nhan, đến lúc đó lại bay lên thì rất khó khăn, thế là dưới tình huống này, cứ dùng cạn nhiên liệu cuối cùng, họ mới bất đắc dĩ hạ cánh.
Trên thực tế mấy người Chu Đồng bay xa hơn cả hội Triệu Nhan, chỗ Triệu Nhan bọn họ hạ cánh năm ở trên đường bọn người Hặc Lý Bát đi qua, Chu Đồng lại rơi xuống đẳng sau đám người Hặc Lý Bát, hai bên cách nhau rất xa, cũng chính khoảng cách xa như vậy, nên khi bay trên không, Triệu Nhan bọn họ mới không nhìn thấy đối phương.
Cùng là bất đắc dĩ rơi xuống, Chu Đồng bọn họ thì thảm hơn Triệu Nhan rất nhiều, tuy thân thủ họ đều rất giỏi, nhưng số đen, khi rơi xuống dây thừng treo giỏ bị đứt, khiến họ từ độ cao gần ba trượng rơi thẳng xuống ngọn cây, cũng may mà họ đều không phải người bình thường. Lúc rơi xuống cố sức nắm chặt cành cây ở bên cạnh để rơi xuống nhẹ nhàng hơn, kết quả chỉ có chân của một hộ vệ bị cành cây đâm rách một vết thương nặng, còn Chu Đồng và hộ vệ còn lại, cũng thương tích đây mình, may sao đều là vết thương ngoài da, không bị thương tới gân cốt.
Ba người Chu Đồng không có bật lửa như Triệu Nhan, nhưng họ đều từng ở trong quân đội, biết cách đánh lửa thế nào trên đất, vì vậy rất nhanh cũng nhóm được một đống lửa, đợi hết ngày hôm sau, lập tức tìm kiếm tung tích của Triệu Nhan bọn họ khắp mọi nơi.
Đáng tiếc xung quanh họ đâu đâu cũng là rừng rậm, đường đi còn không có, càng đừng nói tới tìm người
Cũng chính trong tình cảnh này, Chu Đồng và hai hộ vệ hợp lại bàn bạc, cuối cùng quyết định trước tiên leo lên một ngọn núi cao nhất gần đây trông ra xa, hi vọng có thể tìm thấy tung tích Triệu Nhan. Kết quả vận may của họ đúng là không ra gì, trong khi đang leo núi, lại gặp phải một bầy gấu đen. Ngoài ra còn có hai con thú hoang lớn, tuy ba người Chu Đồng giết chết được những con thú hoang này, nhưng bản thân bị thương càng thêm nặng.
Mạo hiểm rất lớn mới leo được lên núi, vận may của Chu Đồng bọn họ mới chuyển biến tốt, khi ba người leo lên đỉnh núi cao đó, đúng lúc Hặc Lý Bát mang Triệu Nhan họ từ chỗ gần đó đi ngang qua, ánh lửa cắm trại của chúng rất dễ bị mấy người Chu Đồng phát hiện, thế là Chu Đồng võ công giỏi nhất một mình lên tới, cuối cùng phát hiện được ba người Triệu Nhan đang bị Hặc Lý Bát canh giữ.
Vốn Chu Đồng nhìn thấy ba người Triệu Nhan đều không sao, trong lòng vô cùng xúc động, lúc đó liền muốn nhảy ra cứu họ đi, nhưng y mau chóng bình tĩnh lại, vì những người Nữ Chân như Hặc Lý Bát này cũng không dễ động vào, đặc biệt Hặc Lý Bát mang theo đều là đội quân tinh nhuệ của Bộ Hoàn Nhan, bình thường đều là những thợ sẵn tài giỏi nhất, Chu Đồng tuy tài cao dũng cảm, nhưng lại lo ngại ngộ nhỡ mình không thể đánh bại tất cả trong nháy mắt, sẽ gây nguy. hiểm cho Triệu Nhan bọn họ, cuối cùng y suy nghĩ một lúc lâu, vẫn quyết định tạm rút lui trước.
Trong hai ngày sau đó, ba người Chu Đồng luôn ở, đằng sau Triệu Nhan bọn họ, hi vọng có thể tìm được cơ hội cứu Triệu Nhan ra, nhưng đám người Hặc Lý Bát kia lại đều hết sức cảnh giác, thậm chí có một lăn Chu Đồng còn suýt chút nữa bị đối phương phát hiện, khiển bọn họ không dám tiếp cận quá găn, cuối cùng đến khi mấy người Triệu Nhan đến Bộ Hoàn Nhan, Chu Đồng cũng chưa tìm thấy cơ hội cứu người.
Trơ mắt nhìn Triệu Nhan bọn họ vào Bộ Hoàn Nhan, ba người Chu Đồng vừa gấp gáp lại vừa hối hận, sớm biết Bộ Hoàn Nhan gần như vậy, họ trước đó đã nên thử mạo hiểm một lần, nhưng bây giờ muốn cứu người cũng không còn cơ hội nữa. Tuy nhiên trời không tuyệt đường con người, ngày hôm sau, Hặc Lý Bát lại mang theo mấy huynh đệ ra ngoài săn bần, điều này khiến ba người Chu Đồng lần nữa nhìn thấy thời cơ, thế, là mới xây ra một màn bắt giữ Hặc Lý Bát kia.
- Thì ra là vậy, thảo nào chúng ta vừa đến Bộ Hoàn Nhan, các ngươi đã tìm đến nơi rồi.
Triệu Nhan nghe đến đây gật đầu nói, sau đó quay đầu nói với người hộ vệ bị thương ở chân đứng cạnh Chu Đồng:
- Hà Lực ngươi thế nào, vết thương nghiêm trọng không?
Hộ vệ bị thương tên Hà Lực, tướng tá cao lớn thô kệch trông rất dữ dẫn, là một trong những hộ vệ đắc lực nhất bên cạnh Triệu Húc, lần này cố ý được Triệu Húc giữ lại bảo vệ Triệu Nhan. Còn hộ vệ còn lại tên là Hứa Sơn, vẻ ngoài vô cùng bình thường, là người bên cạnh Hoàng Ngũ Đức, thuộc Hoàng thành ty, không những thân thủ không tồi, mà vô cùng am hiểu tình hình Liêu quốc.
- Đa tạ điện hạ quan tâm, tiểu nhân bị thương không nặng lảm, chỉ là chân bị rách một đường, dưỡng thương vài ngày sẽ không sao nữa.
Hà Lực cất giọng trả lời, cùng lúc cố hết sức để bản thân đứng thẳng một chút, nhưng từ gương mặt tái nhợt của y, và tinh thần uể oải có thể thấy, vết thương ở chân của y chắc chắn không nhẹ như những gì y nói.
- Mở cho ta xem miệng vết thương!
Triệu Nhan lập tức nghiêm túc nói, có thể khiến con người rằn rồi như Hà Lực bị hành hạ thành bộ dạng như vầy, Triệu Nhan tất nhiên biết đối phương đang nói dối, may mà hắn biết chút y thuật, tuy không có thuốc, nhưng vẫn tốt hơn người bình thường.
- Cái này...
Nhìn thấy đường đường là quận vương điện hạ muốn kiểm tra vết thương cho mình, Hà Lực có chút chần chữ, nhưng Triệu Nhan lại không kiên nhẫn đợi y trả lời, trực tiếp hạ lệnh Chu Đồng và Hứa Sơn lật Hà Lực lại, rồi tự mình tháo mảnh vải băng bó trên đùi y, kết quả vừa cởi ra, Triệu Nhan và Tô Thức tất cả đều hít một hơi, Gia Luật Tư hét chói tai một tiếng bịt kín mắt lại.
Chỉ thấy vết thương trên đùi Hà Lực sớm đã bưng mủ thối rữa, vừa mở ra đã có một mùi hôi thối xông vào mũi, ngoài ra vì bây giờ thời tiết tương đối nóng ruồi muỗi cũng khá nhiều, khiến trên những miếng thịt thối đó đã sinh ra dòi bọ, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó, đoán là cô gái như Gia Luật Tư chắc chân sẽ gặp ác mộng vài ngày, thậm chí đến đàn ông là Tô Thức cũng không đành lòng nhìn tiếp.
Nhưng thấy vết thương kinh khủng khiếp của Hà Lực, Triệu Nhan sắc mặt như thường, kiếp trước hắn đầu gì cũng từng nhiều lăn cùng bạn gái học tiết giải phẫu, cái gì ghê tởm cũng đều thấy hết rồi, thậm chí đến độ vừa ăn bánh thịt hấp vừa xem giải phẫu cơ thể con người rồi, vì thế vết thương nhỏ trước mặt này không đáng là bao.
Chỉ thấy Triệu Nhan ngồi xổm xuống nhìn miệng vết thương, kết quả phát hiện vết thương tuy thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng thực ra không sâu lắm, chỉ là vì không kịp thời xứ lí, lại thêm không giữ vệ sinh, mới dẫn đến vết thương biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan lập tức bảo Chu Đồng và Hứa Sơn khiêng Hà Lực tới đống lửa, sau đó tìm một con dao nhỏ hơ trên đống lửa, đợi sau khi nhiệt độ cực cao có thể diệt hết vi khuẩn, hắn mới ra tay cắt miếng thịt ở vết thương của Chu Đồng, đợi khi từ vết thương chảy ra máu đỏ tươi, Triệu Nhan mới nắm tro củi bỏng tay đắp lên vết thương, kết quả khiến Hà Lực đau đến nỗi toàn thân run lên từng đợt, nhưng vẫn cắn răng không kêu thành tiếng, chỉ có điều trên trần toát ra lấm tấm rất nhiều những giọt mồ hôi.
Tro củi có tính tiệt trùng, có thể giảm nhiệt cầm máu hiệu quả, đương nhiên không thể so sánh với thuốc cầm máu chuyên dụng, nhưng dưới hoàn cảnh này, cũng có thể dùng thứ này để căm máu, chỉ cần sau này vết thương không bị nhiễm trùng bưng mủ nữa, thì mạng sống của Hà Lực coi như bảo toàn rồi.
Mấy ngày nay Triệu Nhan gần như hôm nào cũng tìm Cổ Thiên Kiệt nói chuyện, chủ yếu là muốn từ miệng đối phương tìm hiểu chút tình hình của Bộ Hoàn Nhan, dù sao ông sống ở Bộ Hoàn Nhan bao nhiêu năm nay, chắc chắn là tốt hơn nhiều Triệu Nhan bọn họ mới chỉ quan sát bên ngoài, Cổ Thiên Kiệt cũng không giấu diếm điều này, chỉ tiết kể lại cho hần biết toàn bộ chuyện liên quan đến Bộ Hoàn Nhan một lần.
Mặt khác đáng nhắc đến là, Cổ Thiên Kiệt cũng vô cùng tán đồng việc liên minh giữa Đại Tống và Nữ Chân, vì theo ông thấy, Đại Tống khi đối mặt với Liêu quốc trên quân sự vẫn đứng ở thế yếu, nếu đã vậy, thì tạo cho Liêu quốc một kẻ thủ lợi hại ở phương bắc, đương nhiên là một chuyện lợi nước lợi dân. Đối với điều này Triệu Nhan chỉ mỉm cười không nói, bất luận Cổ Thiên Kiệt thông minh thế nào chăng nữa, e rằng không thể tưởng tượng được, bây giờ người Nữ Chân số quân có thế chỉ có vài nghìn người, nhưng mấy chục năm sau lại tiêu diệt Liêu quốc, hơn nữa chiếm cứ một nửa lãnh thổ Đại Tống.
Khi Triệu Nhan sống tạm thời ở Hoàn Nhan, vốn đĩ vì Liêu quốc đã bị Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản làm loạn lạc, nhưng lại xảy ra một chuyện lớn họa vô đơn chí nữa.