Răng cửa lớn sau khi tìm thấy Triệu Nhan, lập tức cấp tốc kéo hẳn đi, khiến cho Cổ Thiên Kiệt và Gia Luật Tư ở bên cạnh đều giật mình, trong đó Cổ Thiên Kiệt không thể động đậy, nên Gia Luật Tư nhanh chóng đuổi theo. Lúc này Triệu Nhan cũng vội vàng hỏi:
- Hặc Giả, có chuyện gì mà gấp vậy, các ngươi không phải đi săn sao?
Hặc Giả không hiểu tiếng Hán, may mà Gia Luật Cơ đã đuổi kịp, nhanh chóng dịch lại lời Triệu Nhan nói thành tiếng Khiết Đan cho Hặc Giả, kết quả chỉ thấy Hặc Giả thở hồng hộc nói với Triệu Nhan vài câu, nhưng Gia Luật Tư nghe xong mắt lại sáng lên nói:
- Quận vương, Hặc Giả nói huynh đệ họ vốn dĩ đi săn, lúc sắp săn được một con gấu đen, đột nhiên có ba người Hán xông ra, hơn nữa còn bắt trói Hặc Lý Bát, luôn mồm nói muốn gặp quận vương, ta đoán ba người đó chắc là ba người hộ vệ ngồi trên khinh khí cầu còn lại?
- Chắc chẩn là bọn họ!
Triệu Nhan nghe đến đây vô cùng kích động nói, dù sao bây giờ có thể xuất hiện người Hán ở bộ Hoàn Nhan, ngoài họ ra, có khả năng nhất chỉ có ba người Chu Đồng thôi, hơn nữa đối phương còn luôn miệng đòi gặp mình, thì càng khẳng định thân phận của đổi phương. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cuối cùng cũng thở, phào, vốn dĩ hẳn đang hơi lo lắng cho an toàn của Chu Đồng bọn họ, bây giờ coi như có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Vì Hặc Lý Bát bị bắt giữ, Hặc Giá trong lòng hết sức lo lâng, kéo Triệu Nhan chạy rất nhanh, bọn họ gặp phục kích trong rừng rậm chỗ dừng chân phía đông nam, cách đây khá xa, hơn nữa chỉ có một con đường cỏ dại rậm rạp nối liền, Triệu Nhan thì không vấn đề gì với điều này, nhưng Gia Luật Tư ở đẳng sau thì không theo kịp nữa, chỉ có thể chạy sau họ với tốc độ nhanh nhất.
Đúng lúc này. Triệu Nhan đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Gia Luật Tư phía sau, sau đó là tiếng ngã của nàng, khiến Triệu Nhan hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì phát hiện Gia Luật Tư cải người quỳ rạp trên đất, bàn tay dường như cũng bị ngã trầy xát, hai hàng lông mày dài nhăn nhó, dáng vẻ vô cùng khổ cực.
Nhìn thấy vậy, Triệu Nhan vội vàng hất Hặc Giả ra,bước nhanh tới bên Gia Luật Tư đỡ nàng dậy, đồng thời quở mắng:
- Người bắt giữ Hặc Lý Bát rất có thể là Chu Đồng bọn họ. Ta cũng không thể gặp nguy hiểm, nên hay là cô ở lại trong doanh trại đi!
- Không được, ta trước đó đã nói rồi, ở bộ Hoàn Nhan đây sẽ không rời ngươi nửa bước. Nếu không ngộ nhỡ ta xảy ra chuyện gì, chẳng phải là sẽ hối hận muốn chết sao!
Gia Luật Tư lại vô cùng bướng binh nói. Vì thành kiến đối với người Nữ Chân, nàng cũng không có bất cứ thiện cảm gì với bộ Hoàn Nhan, chỉ khi ở bên cạnh Triệu Nhan, mới có thể cảm nhận được một cảm giác an toàn hiếm có.
Triệu Nhan nghe vậy cũng hết cách, cẩn thận kiểm tra vết thương trên tay Gia Luật Tư, phát hiện chỉ là bị rách một miếng nhỏ, mới yên tâm trở lại, sau đó đỡ nàng dậy đi tiếp về phía trước, còn Hặc Giả mất kiên nhẫn, rống lên với Triệu Nhan bọn họ vài câu, đáng tiếc Gia Luật Tư không giúp hẳn phiên dịch, Triệu Nhan cũng căn bản không biết gã đang hét cái gì.
Răng cửa lớn đi trước dẫn đường, Triệu Nhan dìu Gia Luật Cơ đi theo sau, cứ đi như vậy nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới được một khu đất trống bên ngoài rừng rậm, chỉ thấy có sáu người đứng trên khu đất trống đó, nhưng phân thành hai nhóm, trong đó hai huynh đệ Hặc Lý Bát tay căm đao đứng một chỗ, mặt mày giận dữ nhìn phía đối diện, bên kia là ba người Hán đã khống chế Hặc Lý Bát, mà khi nhìn thấy ba người, Triệu Nhan lập tức mừng rỡ reo lên:
- Chu Đồng, các ngươi vẫn còn sống!
Đúng như những gì Triệu Nhan bọn họ đoán, ba người uy hiếp Hặc Lý Bát chính là ba người Chu Đồng trên chiếc khinh khí cầu còn lại, chỉ có điều ba người họ lúc này cũng hết sức thảm, không những quần áo rách nát, mà trên người còn mang không ít vết thương, đặc biệt là chân của một hộ vệ trong đó còn băng bó một mảnh vải, bên trong máu rỉ ra, tay cũng chống bằng một cành cây, nếu không thì không thể đứng. vững.
- Quận vương yên tâm, chúng thần đều không sao, bây giờ người mau qua đây, chúng thần bảo vệ người rời khỏi!
Chu Đồng nhìn thấy Triệu Nhan cũng vô cùng kích động nói, nhìn thấy Triệu Nhan bình an vô sự, y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những khổ cực phải chịu không uống phí.
- Quận vương điện hạ, họ chắc là thủ hạ của người, người có nên bảo họ thả ta không, dù sao bộ Hoàn Nhan chúng ta vẫn luôn tiếp đãi mọi người như' khách quý.
Lúc này Hặc Lý Bát bị Chu Đồng kèm cặp mở miệng, y lúc nãy đang cùng vài huynh đệ đi săn, đúng lúc phải chia nhau vây bắt con mồi, nhưng không ngờ mấy người này ở đẳng sau nhân cơ hội y một mình, bắt lấy y, hơn nữa Hặc Lý Bát cũng phát hiện người Hán mà đang giữ mình vô cùng lợi hại, cho dù là lúc bình thường y cũng không phải là đối thủ của người kia
Vừa rồi khi trên đường tới đây, Triệu Nhan đã đoán được rất có thể là Chu Đồng bọn họ tới, nhưng họ tới cũng khiến hắn khó xử, vì bây giờ hắn đang phải đối mặt với hai lựa chọn, một là trở mặt luôn với bộ Hoàn Nhan, và cùng Chu Đồng bắt trói Hặc Lý Bát rời khỏi đây. Thứ hai là chọn để Chu Đồng thả Hặc Lý Bát, sau đó tiếp tục nói dối
Đối với hai lựa chọn trên, trong lòng Triệu Nhan càng mong muốn rời khỏi bộ Hoàn Nhan hơn, dù sao hẳn cứ mất tích thêm một ngày, thì sẽ mang đến cho Đại Tống phiền toái thêm một ngày, ngoài ra hắn cũng muốn nhanh chóng trở về đoàn tụ với gia đình. Nhưng lí trí nhắc nhở Triệu Nhan, nếu hắn lựa chọn lật mặt với bộ Hoàn Nhan, rất có thể không có đường về Đại Tống, thậm chí đến Chu Đồng bọn họ cũng sẽ cùng chết với mình trong rừng.
Võ nghệ của Chu Đồng thì khỏi nói rồi, hơn nữa hai hộ vệ cũng là cao thủ trong cấm quân, nhưng ba người này đã ở trong rừng mấy ngày rồi, bây giờ lại bị thương nặng như vậy, nếu lại mang theo ba người Triệu Nhan, cho dù không có nguy hiểm gì khác, e rằng cũng rất khó ra khỏi rừng, càng huống hồ người Nữ Chân không ăn chay, là chủng tộc sống trong rừng, người Nữ Chân nhờ rừng mà phát huy được khả năng chiến đấu cực mạnh của mình, cho dù là cao thủ như Chu Đồng, cũng khó thoát khỏi sự truy sát trong rừng của người Nữ Chân, càng không nói tới phải bảo vệ ba người Triệu Nhan.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan nhìn Chu Đồng trầm giọng ra lệnh:
- Chu Đồng, mau thả thủ lĩnh Hoàn Nhan ra, bây. giờ chúng ta là đồng minh, bản vương vẫn đang làm khách ở bộ Hoàn Nhan, y sẽ không làm hại bản vương đâu!
Nghe thấy lệnh của Triệu Nhan, Chu Đồng rõ ràng sửng sốt, nhưng y cũng biết Triệu Nhan chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ hạ lệnh này, vì vậy rất nhanh.
phản ứng kịp, thưa một tiếng rồi lập tức thả Hặc Lý Bát ra, khiến đám Hặc Giả cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Thủ lĩnh Hoàn Nhan thứ tội, Chu Đồng bọn họ là hộ vệ của bản vương, lúc đó cùng ta ngồi khinh khí cầu thoát khỏi hành cung Liêu quốc, chỉ là một cái khinh khí cầu mà họ ngồi bị gió thối đi hướng khác, vốn cho rằng thất lạc họ rồi, không ngờ họ lại vẫn tìm được tới!
Triệu Nhan lúc này cười ha ha nhận lỗi với Hặc Lý Bát.
- Ha ha, hộ vệ của quận vương đúng là có bản lĩnh, vừa nấy bản thủ lĩnh không dám động đậy, hơn nữa nếu đã là hiểu lầm, mọi người cũng không cần quá tính toán nữa.
Hặc Lý Bát lúc này cười lớn nói, câu cuối cùng là cố ý nói với mấy huynh đệ Hặc Giả, vì mấy người họ đều nhìn Chu Đồng căm phẫn, dường như hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Chu Đồng bọn họ.
- Đã gọi là không đánh không thành bạn, Chu Đồng mấy người các ngươi mau tới chào thủ lĩnh Hoàn Nhan đi!
Triệu Nhan nhìn đến đây, lại cười nhắc nhở, dù sao Chu Đồng bọn họ đánh lén trước, thỉnh tội với Hặc Lý Bát cũng là bình thường.
Ba người Chu Đồng đều tận tâm tận lực với Triệu Nhan, nghe thấy lời chỉ bảo của hắn lập tức lên phía trước hành lễ với Hặc Lý Bát, sau đó đứng đăng sau Triệu Nhan, đến lúc này Triệu Nhan mới phát hiện Chu Đồng bọn họ chẳng những thương tích đầy mình, mà sắc mặt của ba người đều mệt mỏi vô cùng, tuy họ đều là cao thủ trong đội hộ vệ, một người có thể chọi lại mười, nhưng để tiếp tục sống trong rừng không phải chuyện dễ dàng, thậm chí có thế sống đến lúc này đã coi là may mắn rồi, điều này càng khiến Triệu Nhan tưởng vào lựa chọn trước đó của mình là chính xác, dù gì cứ coi như là bắt được Hặc Lý Bát, họ cũng không thể thoát khỏi sự đuổi cùng giết tận của người Nữ Chân trong rừng
Sau đó Triệu Nhan lại khách khí với Hặc Lý Bát vài câu, rồi từ biệt họ, phải đưa Chu Đồng bọn họ về nghỉ ngơi, Hặc Lý Bát cũng lập tức đồng ý với điều này. Nói ra y trước đó tuy bị đám người Chu Đồng bắt trói, nhưng biểu hiện của Triệu Nhan sau đó lại khiến hoài nghỉ trong lòng y giảm nhiều, cho rằng Triệu Nhan bọn họ thực sự có ý định liên minh với mình, nếu không thì sẽ không dễ dàng bảo hộ vệ tên Chu Đồng đó thả mình như vậy.
Triệu Nhan đưa Chu Đồng về doanh trại, lúc này Tô Thức cũng đã dậy, khi nhìn thấy đám người Chu Đồng cũng vô cùng vui mừng, đến khi y biết được đám người Chu Đồng bắt giữ Hặc Lý Bát, nhưng lại bị Triệu Nhan vứt bỏ cơ hội tốt này, lập tức không hiểu hỏi Triệu Nhan:
- Quận vương, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này rời khỏi đây?
Khi nói xong, Chu Đồng và hai hộ vệ cũng đều đổ đầy mồ hôi, trước đó họ chỉ nghĩ bắt trói thủ lĩnh của người Nữ Chân đối lấy Triệu Nhan bọn họ, nhưng lại không nghĩ đến sẽ phải đối mặt với sự truy sát của người Nữ Chân.
- Các ngươi cũng là lo lắng cho sự an nguy của bản vương, ta sao lại trách tội chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của ba người Chu Đồng, Triệu Nhan cười ha ha, lên trước vỗ vai bọn họ nói,
- Đúng rồi, khinh khí cầu của các ngươi bị thổi đến đâu, rồi sao tìm thấy được chúng ta?