Chương 22: Tình Trạng.
Nhìn thấy sắc mặt của lão giống như là đang giấu diếm điều gì, lúc này Hùng càng thêm chắc chắn rằng, lão ta đang giấu một chuyện gì đó.
"Được nếu như không có chuyện gì ? Vậy thì lát nữa ta ăn đồ mới thì lão đừng đến ăn ké là được."
Nghe thấy Hùng nói như vậy, lão Dũng đang đi được một lúc thì quay lại, trên mặt lão còn lộ ra một vẻ thống khổ, lão nói.
"Thủ lĩnh ! hình như ta vừa nhớ ra một điều gì đó ở khô bộ tộc."
Thấy Lão nói như vậy, Hùng lúc này mới trợn tròn mắt lên, cậu ta quát lớn.
"Mẹ lão ! Quả nhiên là vẫn còn giấu diếm ta, lão nhớ được những cái gì thì khai hết mau."
Lão Dũng thấy Hùng nổi nóng như vậy chỉ biết gãi đầu và cười.
"Thủ lĩnh ! vừa nãy ta cũng chỉ mới nhớ ra thôi. Thật ra ở khô bộ tộc bọn họ còn nuôi lấy một đàn sói hoang. Nhưng ta không biết là bọn họ nuôi ở chỗ nào."
Nói đến đây hùng không nhịn được, điều cậu ta muốn bây giờ chính là tẩn cho một trận. Bởi vì thông tin này của lão quá trọng yếu, nó có thể liên quan đến tận yếu tố thắng hay thua.
"Nhịn ! Nhịn ! Mình phải nhịn để moi móc được thông tin từ lão."
Lúc này Hùng cười và nói, trên mặt còn hiện ra một vẻ tức giận như muốn g·iết người, giọng nói của cậu ta bắt đầu khàn lên mang theo cơn giận dữ.
"Còn có thông tin gì về khô bộ tộc nữa không ?"
Có vẻ như lúc này lão Dũng vẫn chưa cảm nhận được cơn tức giận của hùng, lão vẫn đang nhắm mắt nói.
"À đúng rồi ! ta vừa nhớ ra mấy năm về trước bọn họ có một chiến binh, rất giỏi trong việc g·iết người của bộ tộc khác."
Nói đến đây hùng không nhịn được nữa, cậu ta giơ tay phải của mình lên, nắm chặt lại hướng về phía lão Dũng. Chỉ nghe thấy tiếng hét ra từ trong phòng bếp, lúc mọi người chạy vào xem.
Chỉ thấy Hùng đang b·óp c·ổ lão, hốt hoảng tất cả mọi người chạy vào kéo hùng ra.
"Thủ Lĩnh ! Bình tĩnh, đừng g·iết người trong bộ lạc."
Phải mất 2 đến 3 người can ngăn, bọn họ kéo hùng ra một bên, nhìn và lão Dũng hỏi.
"Ông lại gì mà để thủ lĩnh tức như vậy ?"
Lão không nói năng gì, chạy đi chỉ để lại một câu : "ta không làm gì ? ta không biết gì hết?"
"Thả ta ra để ta g·iết c·hết lão ?" Hùng quát lên trong sự giận dữ.
Thấy Lão đã truyền mất, một lúc sau Hùng mới bình tĩnh lại, cậu ta thở dài một tiếng nghĩ thầm.
"Chắc chắn lão vẫn còn điều gì đó ? không nói ra ! Bây giờ ta phải chờ đợi Vũ và sinh về, rồi tạo áp lực cho lão ép lão phải nói ra hết."
....................
Lúc này trong một khu rừng xung quanh toàn là đá, có hai bóng người đang nguy Trang để ẩn nấp,1 người trong đó là vũ người còn lại là hiệp.
Họ đang ẩn nấp dưới một hộc đá lớn, xung quanh đấy cũng chỉ toàn là đá. Phía trước bọn họ, đang có một đám người ngồi ăn sống con lợn rừng.
Gương mặt họ mang theo một vẻ dữ tợn, kèm theo đó trên cơ thể họ còn có những hình xăm kỳ lạ. Được một lúc sau họ ăn xong, bắt đầu họ xuất hiện những biểu hiện Kỳ lạ.
Bọn họ liên tục gầm rú, theo đó là những tiếng cười quái dị.
"khặc khặc."
Thấy bọn chúng cười như vậy, trong lòng của Vũ Hoàng Điệp có chút sợ hãi, Hiệp nói nhỏ.
"Vũ ! Vũ ! Bọn chúng chính là Đá bộ tộc, Lúc trước ta cùng chỉ dám đến chỗ này thôi, chứ chưa dám đi cần vào trong bộ tộc của bọn chúng."
Hiệp vừa nói cười chỉ về hướng lũ người điên điên khùng khùng kia. Vũ lúc này cũng không dám lên tiếng, ông ta sợ rằng sẽ khiến cho lũ người điên đấy phát rồ lên g·iết hai người bọn họ.
"Không được? chúng ta không thể về tay không được? Nhóc Hùng đã tin tưởng chúng ta như vậy ít nhất chúng ta cũng phải mong được một chút thông tin về bộ lạc của chúng."
Nói đến đây ông ta cũng bắt đầu làm giống như Hùng cầm một ít đất ướt bôi lên người, do vì ông ta đã từng thấy qua cách Hùng ngụy trang.
Cho nên ông ta cũng làm giống y như vậy, với ý định làm cho bản thân ông ta hoà nhập với môi trường xung quanh, nhằm tiến sâu hơn vào trong đá bộ tộc.
Ở một bên khác thì sinh và vưu, đang ở trong một đầm lầy, Có vẻ như bọn họ vừa bị ngã xuống và đang tìm cách leo lên trên.
Lúc này sinh mới lên tiếng chửi.
"Vưu sao ngươi bảo là ngươi nhớ được đường đi đến Nanh bộ tộc. Tại sao ngươi lại dẫn ta xuống cái đầm lầy này ? Người c·hết chắc rồi khi về ta sẽ tố cáo cho thủ lĩnh."
Vưu chỉ thở dài rồi nói.
"Người xem ở khu rừng này cứ khoảng 2 đến 3 tiếng thì lại mưa một lần, Không khí thì ẩm ướt rừng rậm dạp thì âm u. Chưa hết mực nước ở đây còn cao đến nửa người chúng ta. Ở đây không khác gì một cái mê cung, cho nên ta bị lạc cũng là điều dễ hiểu."
Sinh lúc này cũng đã không chịu nổi nữa, anh ta nghiến răng lên quát.
"Ngươi còn không mau dẫn đường nhanh, lúc trước ở bộ tộc, ta có nghe nói ở trong vùng đầm lầy này có một loài quái vật, thuộc họ rắn nhưng chúng ta gấp trăm lần những con rắn khác, với hàm răng sắc nhọn đủ để cắn thủng dạ của những con trâu."
"Mà người biết rõ là da của trâu, rất dày đến nỗi giáo được thủ lĩnh làm lại cũng chỉ đâm được đến một nửa của đầu giáo. Nếu như chúng ta mà bị loại đấy ngắm phải làm con mồi, thì coi như xác định luôn."
Nói đến đây sinh luôn phải chú ý xung quanh, anh ta cứ liếc ngang liếc dọc.
Rầm !
Một tiếng động từ phía sau đập mạnh xuống nước, một vật thể dài đến 30 m đang tiếp cận Bọn họ.
Nhà thấy vậy hai người bắt đầu tăng tốc độ nên chạy, vưu vừa chạy, vừa hét to lên.
"Mẹ kiếp ! Tên xui xẻo nhà ngươi, ai bảo người kể chuyện làm gì. Bây giờ linh nghiệm rồi người ở lại chơi với nó đi."
"Ngươi mới là tên xui xẻo đấy ! Ai bảo ngươi đi lạc vào lãnh địa của chúng, báo hài ta phải c·hết theo ngươi. Có c·hết thì ta làm mà cũng không tha cho ngươi."
Hai người bọn họ vừa nói vừa chạy theo hai hướng khác nhau. Rồi biến mất trong bóng tối của khu rừng.
Lúc này ở bộ lạc sói trắng Hùng đang ngủ một giấc. có lẽ do vì bản thân cậu ta mấy ngày nay quá mệt mỏi, sau cuộc trinh thám của Khô Bộ tộc cho nên lúc này cậu ta cần ngủ để lấy lại sức.