Chương 21 : Mộc Nhĩ xào thịt.
Từ bộ lạc nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa hơn 300 m, hai bóng người đi từ từ về bộ lạc sói trắng. Trên gương mặt còn hiện lên một vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên một người trong bộ lạc hô lên một tiếng.
"Thủ Lĩnh ! Thủ Lĩnh về."
Vừa hô hắn vừa chạy vào trong bộ tộc, một lúc sau tất cả mọi người đều tập trung ở cửa ra vào của bộ lạc.
Từ xa nhìn về bộ lạc, kiên nhíu mày nói nhỏ với Hùng.
"Thủ lĩnh bọn họ tập trung tập trung ở kia làm gì vậy?"
Hùng lắc đầu rồi trả lời lại.
"Ta không biết ? Có lẽ bọn họ đang chờ đợi chúng ta trở về."
Lúc này lão Dũng từ trong đám người đi ra, trên mặt lão lúc thì lộ ra một vẻ vui mừng, rồi lại buồn phiền, cơ mặt lão cứ thay đổi liên tục. Khi Hùng gần về tới bộ lạc, lão mới đắn đo một lúc rồi đi ra nói.
"Chúc mừng Thủ Lĩnh đã trở về bình an ! Xin thứ lỗi cho tôi, vì đã không ngăn cản được Vũ và Sinh đã rời khỏi làng để đi theo Cậu."
"Không Sao ta đã biết bọn họ đi theo ta rồi? Bây giờ họ còn có nhiệm vụ quan trọng không thể về bộ lạc được, cho nên việc trước mắt của chúng ta làm chế tạo v·ũ k·hí."
Nói xong Hùng lại nhìn về phía Dũng, dường như hiểu ra được ý của Hùng, lão lúc này mới trả lời.
"Công việc chế tạo v·ũ k·hí, vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch đã định ra ban đầu, khoảng 2 đến 3 ngày nữa thì hoàn thành xong." Lão vừa nói vừa gật đầu đương đương đắc ý.
Hai đến ba ngày là đủ rồi, cũng vừa đúng thời gian bọn họ trở về. Tuy nhiên lần này tôi về là có một việc quan trọng hơn, lần này tập chúng ta sẽ phản công lại những tộc khác."
Nghe thấy vậy lão Dũng mới khua khua hai bàn tay, gương mặt vòn lộ ra một vẻ lo lắng rồi nói.
"Thủ Lĩnh ! Không được quá vội vàng ? Chúng ta phải cần thêm thời gian huấn luyện tộc nhân. Nếu như Cứ Thế mà đi xâm chiếm tộc khác, chắc chắn chúng ta sẽ bị g·iết hết."
Lúc này sắc mặt của Hùng cũng trở nên nghiêm túc hơn lúc trước, cậu ta trầm giọng rồi nói.
"Tất nhiên rồi ! việc trước mắt chúng ta, cần phải làm là huấn luyện Tộc Nhân, để cho bọn họ trở thành những tay cung thủ chuyên nghiệp."
"Nhưng trước mắt bây giờ chúng ta phải tập trung chế tạo v·ũ k·hí." Nói đến đây Hùng đi thẳng về phía khu vực nấu ăn.
Nhìn thấy Hùng đi về phía nhà ăn, lão Dũng lúc này mới hô hào mọi người giải tán.
"Được rồi ! Được rồi ! Tất cả tiếp tục công việc của mình đi, ta còn phải đi hỏi Thủ Lĩnh thêm một và thứ nữa." Nói xong lão bắt đầu chạy theo Hùng, thỉnh thoảng qua lấy tay quệt lên trên miệng mình.
Còn về phía Kiên, lúc về tới bộ tộc ông ta đã đi thẳng vào hang để đánh một giấc. Do Vì hôm qua phải thức trắng đêm, cộng thêm việc phải đánh nhau với vũ và sinh, chưa hết sáng nay còn phải chạy trốn Cái C·hết.
Điều này đã khiến ông ta mệt mỏi hơn, cho nên khi vừa về tới bộ tộc lão đã vào thẳng hang để ngủ một giấc.
Hùng cũng không quả điều này cho lắm, cậu ta bây giờ đang rất đói. Cũng giống như mục đích ban đầu mà cậu ta định làm, khi về tới bộ lạc là kiếm một chút gì đó, bỏ vào bụng rồi đánh một giấc đến sáng mai.
Lão Dũng lúc này vừa đuổi theo vừa hô một tiếng.
"Thủ lĩnh ! Thủ Lĩnh ! đợi tôi."
Thấy vậy Hùng quay lại hỏi.
"Trưa nay lão không ăn à ? Sao lúc nào lão cũng đói thế?"
Lão Dũng lúc này đi tới trên mặt lão còn lộ ra nụ cười, lão nói.
"Thủ lĩnh đừng hiểu lầm tôi? Trưa nay tôi ăn rồi, chẳng qua là tôi muốn hỏi thêm một chút tình hình về khô bộ tộc mà thôi."
Lúc này Hùng đang chuẩn bị một chút củi khô, cậu ta xếp chồng lên nhau, bên trên còn kê một cái nồi làm bằng gốm.
Cậu ta bắt đầu lôi từ trong người ra một vật đen xì, Mặt trên nhẵn, mặt dưới có phủ một lớp lông màu nâu.
Cái này là lúc trên đường về bộ lạc, Cậu ta nhìn thấy nó mọc gần trên các thân cành hay cây gỗ mục của nhiều loại cây khác nhau, trên các thân cành hay cây gỗ mục của nhiều loại cây khác nhau.
Mà loại cây này là một loại đảm đa bào, có hình chùy, nằm sâu bên trong chất keo. Một nấm có chứa một bào tử có cuống nhỏ, phát triển ở bên dưới kéo dài qua lớp bao nhầy và đến bề mặt của thể quả.
Trên mỗi cuống nhỏ có một bào tử đảm. Thịt Nấm mèo thường dày khoảng 1 – 3 mm.
Nhìn thấy Hùng lôi ra một vật thể như vậy, lão Dũng có một chút tò mò, lão bắt đầu hỏi.
"Thủ lĩnh đây là cái gì vậy ?"
"Mộc nhĩ." Hùng thuận miệng trả lời.
"Nó có tác dụng gì không?" Lão vừa nói cửa híp mắt quan sát Hùng, đang chần qua nước nóng.
"Một lát nữa tôi làm xong, tôi sẽ cho ông nếm thử."
Hùng lúc này lôi con dao xương ra, cậu ta bắt đầu thái nhỏ mộc nhĩ và thịt lợn rừng ra, đó vì thiếu thốn nguyên liệu để làm món ăn, cho nên cậu ta chỉ chế biến sơ qua.
Việc tiếp theo mà cậu ta làm đó là đun nóng mỡ động vật lên. Khi độ nóng của mỡ vừa đủ, thì đổ thịt và mộc nhĩ vào, tiếp đó cho thêm một ít muối, để món ăn có độ mặn vừa.
Lúc này mùi thịt xào đã thơm phức cả khu vực, nấu ăn của bộ tộc, Lão dũng đứng ở một bên miệng không ngừng nuốt lấy nước bọt, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu.
"Thơm ! Thơm quá !."
Thấy thịt đã chín lúc này Hùng dừng lại và bỏ thịt đã làm xào xong trên một cái đĩa được làm bằng gỗ, cậu ta lấy một đôi đũa được làm từ tre gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
"Ừ ! Vị cũng không đến nỗi tệ, mặc dù vẫn còn thiếu rất nhiều nguyên liệu để chế biến, nhưng như này cũng tạm ổn rồi." Cậu ta vừa ăn vừa khen tay nghề của mình.
Nhìn thấy đồ ăn Hùng làm sắp bị ăn hết, lão Dũng lúc này mới nói mục đích để đánh lạc hướng.
"Thủ lĩnh ! Tôi muốn hỏi một chút về tình hình của khô bộ tộc." Vừa nói tay lão cũng đã cầm lấy một đôi đũa.
Nhìn thấy ý định của Lão Hùng cũng làm ngơ, bởi vì cậu ta không muốn, vì đồ ăn mà chia rẽ nội bộ.
"Không biết là lão định hỏi về điều gì của khô bộ tộc."
Nhìn thấy bản thân mình đã thành công, lúc này lão không ngần ngại gắp, một miếng lớn bỏ vào miệng vừa nhai đã vừa nói.
"Cái mà tôi muốn hỏi là Tế Linh của khô bộ tộc đ·ã c·hết chưa."
"Tế Linh ?." Hùng hơi nghi ngờ.
"Có vẻ như là cậu không biết ? Tế Linh là người sống lâu nhất ở trong khô bộ tộc, bà ta cũng chính là người sống sót duy nhất sau 2 lần đại chiến giữa các tộc và cũng là người nguy hiểm nhất, trong tất cả bộ tộc ở đây."
Hùng lúc này đã rất hoảng hốt, bởi vì lượng tin tức này quá mức trọng yếu. Cậu ta lườm Lão một cái rồi nói.
"Tại sao lại không nói trước với ta? Nếu như lúc đấy ra và bị phát hiện ở khô bộ tộc thì không phải đ·ã c·hết chắc à ?"
Lúc này lão Dũng cũng đã gắp xong miếng thịt cuối cùng, trên tay lão còn cầm lấy một cái tăm nhỏ được Hùng chế tạo ra làm từ tre, vừa xỉa răng lão vừa nói.
"Tôi cũng chỉ biết một chút về bà ta mà thôi ! Vả lại trí nhớ của tôi giờ kém lắm, may mắn hôm qua tôi vừa nhớ ra nên mới thông báo cho cậu."
Cùng lúc này hơn nghi ngờ, cậu lườm lão một cái rồi trầm giọng nói.
"Có thật là hết rồi không ?"
Dường như lão sợ bị phát hiện ra điều gì đó, lão mới hốt hoảng nói.
"Tuyệt ! Không dám giấu thủ lĩnh."