Xuyên Không Về Làm Tiểu Thư Uy Quyền

Chương 37




Sau khi cô ấy ngồi xuống tháo khăn lụa ra và ngồi rót trà cho đỡ mệt. Giây phút cô tháo khăn lụa ra thì tim Đường Chấn đập mạnh như muốn bay luôn ra ngoài đất. Anh từ từ đi ra mà mắt cũng đỏ lên vì xúc động, bao nhiêu nỗi nhớ nhung đều tràn về khiến anh cất tiếng mà nghẹn đi vài phần: “Y Y, đúng là muội rồi. Cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi Y Y.”

Lâm Y đang uống trà khi nghe tiếng anh gọi khiến cô giật mình buông luôn ly trà xuống đất. Cô quay qua thì thấy gương mặt mà cô nhớ nhung nhưng cũng không muốn gặp lại nhất, tim cô đập mạnh dữ dội. Cô khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi rồi quay lại nói với giọng lạnh tanh: “không biết Đường tướng quân đến đây là có chuyện gì?”

Đường Chấn thấy thái độ lạnh lùng như vậy thì lòng đau như cắt. Anh vội bước lại nắm tay cô thì Lâm Y đã nhanh chân hơn mà né qua một bên mà né tránh anh. Bàn tay anh giơ ra bị hành động của cô làm cho đứng khựng, từ từ thu tay lại anh nói: “Y Y, muội đừng như vậy có được không Y Y?”

Lâm Y vẫn lạnh nhạt: “xin lỗi tướng quân, nhưng ta và ngài dường như không có quan hệ gì. Gần như không quen biết nên xin tướng quân hãy gọi ta là Lâm đại phu.”

Đường Chấn nói mà nước mắt khẽ rơi xuống: “ta không gọi, ta không gọi. Muội là Y Y của ta, là nương tử mà Đường Chấn ta muối cưới về nhà.”

Lâm Y nhếch môi: “tướng quân cẩn thận lời nói. Ta là ta chứ không phải của ai cả, càng không phải nương tử của bất kỳ ai.”

Đường Chấn: “ta biết muội có tình cảm với ta nhưng vì hiểu lầm nên muội mới như vậy. Giờ muội hãy cho ta xin được giải thích mọi chuyện được không Y Y?”

Lâm Y: “ta vốn không hiểu lầm gì cả, ta mệt rồi mời tướng quân về cho.”

Đường Chấn nói: “không. Ta không đi đâu hết, trừ khi muội đi với ta.”

Lâm Y mệt mỏi nói: “tướng quân ngài không phiền nhưng ta rất phiền, mời ngài về cho.” rồi cô đi vào trong mà bỏ mặc anh ở đó. Đường Chấn buồn bã nhưng anh quyết tâm không bỏ đi mà ở lì lại đó luôn. Lâm Y thật không biết làm sao, đánh thì đánh không lại, đuổi cũng đuổi không đi. Cô đành bỏ mặt mà không quan tâm.

Sáng dậy thì Đường Chấn đã cầm giỏ thuốc đợi sẵn, cô đi đến đâu anh đi đến đó nửa bước không rời khiến cho cả con phố khen ngợi đôi trai tài gái sắc càng làm cho cô khó chịu nhưng cũng chẳng biết làm sao. Chiều về thì Đường Chấn giành làm tất cả không cho cô đụng tay vào. Tuy anh quyết tâm bên cạnh nhưng cô vẫn mặt lạnh khiến anh càng buồn hơn. Mỗi lần anh muốn giải thích chuyện cũ là cô lại bỏ đi nơi khác mà né tránh làm anh khó xử.

Sau sáu ngày ở lỳ lại đây, hôm nay Đường Chấn cùng Lâm Y đi hái thuốc ở trên núi. Cả hai đang hái thuốc thì có một đám người khoảng mười tên bước đến. Tên cầm đầu lên tiếng hỏi: “cô là Lâm đại phu sao?” Lâm Y cùng Đường Chấn ngước lên nhìn, vì đi với Đường Chấn nên cô không che mặt khiến cho tên kia nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng.

Đường Chấn thấy thì chau mày khó chịu còn Lâm Y vẫn bình tĩnh nói: “dạ đúng, cho hỏi các vị cần tìm ta có việc gì?”

Tên kia lên tiếng: “vốn dĩ có người muốn bọn ta đánh cô tàn phế, nhưng thấy cô xinh đẹp vậy nên hay là cô theo ta, ta sẽ tha cho cô.”

Lâm Y chưa kịp lên tiếng thì Đường Chấn nói: “các ngươi là ai mà dám ăn nói sỗ sàng như vậy?”

Bọn họ cười rồi tên đó nói: “ta là Trương Định, ngươi là ai mà lớn tiếng ở đây. Nào cô nương lại đây với ta nào.” vừa nói hắn vừa đi tới định nắm tay cô thì bị Đường Chấn một cước đá bay ra xa.

Đường Chấn bước lên che cho Lâm Y và nổi điên quát lớn: “to gan, ai cho ngươi dám chạm vào nương tử của ta?” Lâm Y bất ngờ khi anh nói như vậy còn tên kịa bị đánh một cước mà ngồi dậy không nổi phải nhờ đám thủ hạ đỡ lên.