Xuyên Không Về Làm Tiểu Thư Uy Quyền

Chương 36




Đường Chấn sau khi soạn hành lý tức tốc lên đường nên chỉ cần một canh giờ là đến trấn, anh đi đến một quán trọ nhỏ và đặt phòng và hỏi thăm mới biết được cô thường khám cả ngày, đến chiều mới đem một số thảo dược đổi lương thực rồi trở về cốc. Qua miêu tả thì anh có linh cảm đây chính là Y Y mà anh luôn mong nhớ. Bước lên phòng cất hành lý xong, anh lên bệ cửa sổ ngồi ngóng lên trời mà suy nghĩ về việc gặp cô.

- ------------*******-------------

Thiên Kỳ cùng Chính Vũ ngồi chơi đùa với Chính Kiệt, Chính Vũ lo lắng nói: “Kỳ Kỳ, nàng nói xem Lâm Y có tha thứ cho Đường Chấn không? Dù ta nói như vậy nhưng ta sợ cậu ấy không thể thuyết phục Lâm Y quá.”

Thiên Kỳ thở dài: “haizzzz, ta thật cũng không dám chắc, tính Y nhi rất cứng rắn, một khi đã quyết định thì khó mà xoay chuyển được.”

Chính Vũ: “nàng có cách nào giúp cậu ấy không Kỳ Kỳ?”

Thiên Kỳ: “giờ chỉ còn một cách là đi theo rồi xem Y nhi đối xử với cậu ấy ra sao thì ta mới có thể giúp một chút, nhưng cũng không chắc là được đâu nha. Y nhi chưa yêu bao giờ, lại gặp chuyện này. Ta sợ muội ấy có ác cảm là khổ nữa.”

Chính Vũ xoa xoa thái dương nói: “thật là. Vậy mai chúng ta lên đường.”

Thiên Kỳ: “Kiệt nhi thì sao?”

Chính Vũ: “giao cho nhạc mẫu hoặc mẫu hậu trông giúp chúng ta.”

Thiên Kỳ lắc đầu: “không được đâu. Chúng ta chưa biết Y nhi khi nào mới hồi tâm chuyển ý nên không thể giao Kiệt nhi cho mẫu thân cùng mẫu hậu được đâu.”

Chính Vũ nhăn mày: “vậy giờ làm sao đây?”

Thiên Kỳ nắm tay chàng an ủi: “chàng đừng lo, ta sẽ phái người theo Đường Chấn, nếu cậu ấy khó khăn thì người đó báo lại rồi ta sẽ gửi cách cho hắn giúp đỡ.” Chính Vũ gật đầu rồi bế Chính Kiệt về phòng nhũ mẫu để dỗ ngủ còn nàng thì đi lại viết thư cho thủ hạ theo Đường Chấn phòng lúc anh khó khăn.

- ------------*******-------------

Sáng sớm Đường Chấn đã dậy, anh đi dạo xung quanh hỏi thăm rồi đi dến quán trà dối diện với một chỗ nhỏ có mái che và một cái bàn cùng hai chiếc ghế, nơi Lâm Y thường chữa trị mà quan sát. Người đứng xếp hàng rất đông, nhưng dáng vẻ dường như là bá tánh nghèo khổ với áo quần không được lành lặn, ai cũng mang gương mặt mong đợi vị đại phu tài giỏi và y đức như người dân đồn thổi.

Tầm hai khắc sau, có một vị cô nương dùng khăn lụa che mặt, mái tóc đen dài được vấn một nửa lên qua hai bên, cột bằng dây buộc hồng có đính chuông bạc rất đáng yêu, làn da trắng cùng với mắt to mày ngài với bộ y phục đơn giản màu hoa đào đang cúi chào mọi người, trên lưng còn mang một cái giỏ đựng toàn thảo dược. Cô bước lên ghế ngồi rồi bắt mạch khám bệnh rồi bốc thuốc cho từng người.

Anh ngồi bên này vừa uống trà vừa lo lắng: “liệu có phải là Y Y? Dáng vẻ cùng kiểu tóc y hệt nhưng nếu không phải ta làm sao đây? Y Y, đậy là muội đúng không Y Y?” Anh ngồi đó đến chiều khi cô khám xong đứng lên thì anh cũng đứng dậy tính tiền rồi âm thầm theo sau. Cách đi đứng, từng cử chỉ đối với mọi người y hệt Lâm Y khiến tim Đường Chấn càng rạo rực. Sau khi cô rời phố để về nhà thì anh âm thầm đi cách xa để phòng cô phát hiện.

Đến bờ vực nơi mà anh và Lâm Y từng rơi xuống thì cô đi thẳng tầm sáu dặm thì rẽ vào một con đường mòn nhỏ bên phải. Đi hết con đường là cả một khung cảnh tuyệt đẹp mở ra trước mắt, bầu trời xanh thăm thẳm trên cao, bên dưới là biết bao kỳ hoa dị thảo mọc trải dài khắp nơi, đi sâu vào tầm bốn dặm thì một ngôi nhà gỗ nhỏ xuất hiện, bên cạnh có vài cây anh đào cùng một dòng suối nhỏ chạy qua, xung quanh có rất nhiều thảo dược được phơi trên những chiếc giàn phơi thuốc.1