Phó Nguyệt lầm bầm vài câu trong phòng, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
Hiện tại có tức giận cũng vô dụng. Coi như mua một bài học cho chính mình.
Tiêu Thái suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước đó chúng ta ở chợ súc vật phía tây tìm được một hộ khác, ta sẽ đi tìm hắn hỏi xem trong nhà còn sữa bò hay không hay là có hộ nhà nông nào cũng có thì giới thiệu, để ta tìm thêm xem sao.”
Phó Nguyệt bình tĩnh lại, tính toán nói: “Không kịp nữa rồi. Cho dù nhà người ta còn một ít, thì cũng không đủ để làm điểm tâm ngày mai.”
“Có bao nhiêu thì cứ tìm một ít trước. Không có sữa bò thì ngày mai làm sao bây giờ?”
Chung quy lại không thể ngồi chờ chế.t.
“Không có sữa bò thì làm sao bây giờ? Không có sữa bò thì làm sao bây giờ?” Phó Nguyệt lặp đi lặp lại lời Tiêu Thái nói, trong đầu lóe lên một thực đơn làm bánh mà nàng nhớ được.
“Tiểu Nguyệt?” Tiêu Thái duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng.
“A Thái ca! Ta nghĩ được cách rồi!” đột nhiên Phó Nguyệt bắt lấy bàn tay to của hắn ấn vào ngực, “Không có sữa bò, ta sẽ làm đồ điểm tâm không cần sữa bò!”
Sau khi hạ quyết tâm, một lần nữa Phó Nguyệt lại vực dậy tinh thần, phấn chấn mà đi sửa soạn.
“A Thái ca, chàng đi tới hộ nhà nông khác nhìn xem, có bao nhiêu sữa bò thì chúng ta lấy hết, có thể làm được bao nhiêu điểm tâm như cũ thì làm bấy nhiêu.”
Tiêu Thái gật đầu rời đi.
Nàng nói cái gì, hắn sẽ lập tức đi làm giúp nàng.
Phó Nguyệt đi đến cửa phòng mở miệng gọi: “Thạch bà bà, A Dương!”
“Ơi, chúng ta ở đây nè!”
Vừa rồi lão gia vẻ mặt nghiêm trọng, tay không mà trở về, bọn họ liền cho rằng trong nhà có chuyện lớn.
Ba người Thạch gia bất an đứng chờ ở trong viện, chưa dám vào quấy rầy.
Lúc này nghe thấy phu nhân gọi, Thạch bà bà vội vàng dẫn hai đứa cháu vào.
“Phu nhân, ngài sai bảo gì ạ?”
“Ta viết một đơn hàng, Thạch bà bà ngài cùng A Dương phân công nhau mau chóng đi ra ngoài giúp ta chọn mua trở về.”
Phó Nguyệt vừa nói vừa viết, viết xong đọc lại cho bọn họ nghe một lần.
Chủ yếu là Thạch bà bà không biết chữ, nói nhiều lần để bà nhớ kỹ.
Phu nhân sai bảo gì, Thạch bà bà và Thạch Dương đều ghi tạc trong lòng: “Phu nhân ngài yên tâm, bà bà nhớ kỹ rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi mua ngay.”
Tiếp nhận bạc mà Phó Nguyệt đưa cho, hai người bọn họ cũng chạy ra sân.
Trong nhà đảo mắt chỉ còn lại mỗi Phó Nguyệt cùng Thạch Mãn.
Hiện tại Phó Nguyệt lại tràn đầy nhiệt huyết.
Vừa hay trong tiệm đã bán điểm tâm được một tháng, bây giờ đã tới thời điểm làm sản phẩm mới.
Quý tiếp theo, Phó Nguyệt dự định không cần sữa bò cũng có thể làm bánh wagashi đào, bánh quy, bánh kẻ sọc mềm.
“Phu nhân, ta có thể làm gì?” Thấy Phó Nguyệt buông giấy bút trong tay ra, Thạch Mãn thấp thỏm hỏi.
Phó Nguyệt xoa xoa búi tóc buộc hai bên song song của tiểu nha đầu: “Đi thôi, đi cùng ta dán bố cáo này ở cửa hàng trước đã.”
Sau khi dán xong thông báo cho ngày mai, Phó Nguyệt dẫn Thạch Mãn đi theo về phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Thấy bầu không khí trong nhà đã bớt căng thẳng, tiểu nha đầu liền khôi lại bản tính, ríu rít ở bên cạnh làm trợ thủ cho Phó Nguyệt hỏi này cách làm và những chi tiết cần chú ý.
Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể giúp Phó Nguyệt không ít việc vặt.
Đối với vấn đề mà cô bé hỏi, Phó Nguyệt cũng không che giấu, hỏi gì đáp nấy.
Anan
Chờ đến khi Tiêu Thái cùng Thạch bà bà mua nguyên liệu nấu ăn trở về, cả nhà cùng nhau hành động.
Tiêu Thái và Thạch Dương làm công việc tốn sức là chuẩn bị và rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, Thạch bà bà dẫn Thạch Mãn theo, nghe Phó Nguyệt chỉ đạo làm điểm tâm vốn có, còn Phó Nguyệt chủ yếu làm đồ ăn mới.
Cả một ngày bận rộn đến khi trăng lên trên cao, mọi người cũng làm không ngừng nghỉ chút nào.
Phó Nguyệt phát hiện ra tiểu nha đầu đã đứng không vững, thấy đứng mà cũng có thể ngủ, Phó Nguyệt mới tắt lửa, vội vàng bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, mọi người lại dậy sớm, bây giờ lại bận rộn cho kịp thời gian mở cửa hàng mới ổn thỏa mọi việc.