Chờ đến khi Lý gia ở Giang Nam phái họa sư tới, Phó Nguyệt đã chỉ điểm kỹ xảo chia tỷ lệ thu nhỏ và phóng đại bức họa cho bọn họ một phen.
Bọn họ đều là những người lão luyện.
Có Phó Nguyệt nhiệt tình hướng dẫn kỹ xảo, các họa sư cũng dần dần bắt tay vào làm.
Thấy bên này các phân đoạn đã quen thuộc, Phó Nguyệt liền rảnh tay hơn.
Sau này, nàng cũng chỉ cần ngẫu nhiên sáng tác ra mẫu thêu, nhẹ nhàng ngồi chờ chia tiền mà thôi.
Anan
Lý Đình nhân lúc rảnh rỗi, kéo Phó Nguyệt lại: “Tiểu Nguyệt, tỷ tỷ có công việc thêu hai mặt này, thật sự không từ chối được.”
“Cái gì?”
“Mới vừa rồi tri phủ phu nhân kia tìm người tiện thể nhắn, nhất định phải là muội thêu bộ áo cưới, muội xem……” Lý Đình đưa mắt nhìn nàng mở miệng thăm dò.
Áo cưới có khi còn tốn công hơn cả bình phong.
“Khi nào cần?”
“Chỉ còn hơn nửa năm để chuẩn bị.”
Nếu muốn làm áo cưới tinh xảo thì một năm cũng không đủ thời gian.
Mà một khi làm, Phó Nguyệt nhất định sẽ không đạp đổ thương hiệu của chính mình.
Phó Nguyệt hơi khó xử một chút: “Đình tỷ, tỷ cũng biết cửa hàng kia của muội cả một đống việc, nửa năm cũng không đủ thời gian để làm bộ áo cưới.”
“Biết rồi, biết rồi. Ta mới đầu cũng cự tuyệt, nhưng tri phủ phu nhân cứ nhiều lần nhờ người tới cửa, ta…… Ta cũng không tiện từ chối hết lần này đến lần khác, liền nói để hỏi muội trước.”
Tuy tri phủ là quan phụ mẫu thành Thạch Châu này, nhưng làm được vị trí này cũng sẽ không vô duyên vô cớ lấy thế áp người để lại nhược điểm, đều rất yêu quý danh tiếng của mình.
Sau lưng Lý Ký bọn họ cũng không phải là không có người, chẳng qua có thể xử lý ổn thỏa mọi việc tự nhiên là chuyện cực kỳ vui mừng rồi.
Lý Đình lo Phó Nguyệt khó xử gượng gạo, vội vàng nói thêm: “Tiểu Nguyệt muội cũng đừng lo lắng, muội có thể về suy nghĩ trước được không. Nếu thật sự không được, ta sẽ giúp muội từ chối là được.”
“Làm phiền Đình tỷ lo lắng, để muội trở về suy nghĩ kỹ càng đã.” Phó Nguyệt thấy Lý Đình vì việc này mà thật sự rất lo âu liền không trực tiếp từ chối nữa.
Việc buôn bán ở cửa hàng vẫn nhộn nhịp trước sau như một, mỗi ngày đều bán hết từ sớm rồi nghỉ ngơi.
Có ba người Thạch gia hỗ trợ, Phó Nguyệt cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Ngày hôm nay sau khi đóng cửa, tiếp tục chuẩn bị điểm tâm ngày thứ hai một lần nữa, nhưng nông hộ giao sữa bò kia lại chậm chạp không đưa tới.
Chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy người tới.
Tiêu Thái chủ động nói: “Để ta đi xem.”
Mà hắn vừa đi khỏi, chỉ một lát sau đã trở lại với hai tay trống trơn.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Nguyệt sốt ruột hỏi.
Tiêu Thái trầm khuôn mặt kéo nàng vào phòng.
Phó Nguyệt thấy hắn vừa đi vừa về, nghĩ rằng là đi gấp, trên mặt toàn mồ hôi, ngay cả quần áo trên người cũng bị thấm ướt.
Nàng vội rót cho Tiêu Thái chén nước rồi hỏi: “A Thái ca, chàng uống miếng nước giải khát đi.”
Tiêu Thái: “Nhà kia nói có người ra giá cao mua phần sữa bò hôm nay, sau này sữa bò cũng phải tăng giá.”
Từ những lời nói đắc ý xen lẫn ghen tị của hộ gia đình kia, Tiêu Thái nghe thấy liền biết chắc là những người cùng phường buôn bán nghe được phong phanh nguồn hàng cung cấp cho cửa hàng bọn họ liền mua hết sạch, muốn nghiên cứu phương pháp làm độc đáo của Phó Nguyệt.
Điểm tâm nhà bọn họ bán đắt, hộ nhà nông kia bị mấy nhà lừa dối nên cảm thấy cửa hàng của Phó Nguyệt sẽ không thiếu được sữa bò nhà bọn hắn, nên quyết định tăng giá.
Hàn huyên vài câu, thấy người nọ không có ý tiếp tục hợp tác, Tiêu Thái cũng không ở lại đó lãng phí thời gian, trực tiếp trở về báo lại cho Phó Nguyệt.
“Trước đó chúng ta đã thỏa thuận giá cả ổn thỏa, mỗi ngày đưa tới chúng ta đều tính tiền ngay lập tức.” Phó Nguyệt cả giận nói.
Có người thấy lợi liền nổi m.á.u tham.
Mà ngay từ đầu bọn họ muốn số lượng ít, về sau muốn nhiều cũng dựa theo quy củ ban đầu, không đưa ra quy định nào khác.
Bây giờ nhà người ta muốn bội ước, nhất thời bọn họ cũng không có cách nào xử lý.
Hơn nữa cửa hàng vẫn cần dùng, e là không đủ để tiếp tục làm.