Việc ký khế ước cũng không tốn quá nhiều thời gian, chỉ trong 15 phút đã khế ước xong. Phượng hoàng cũng không có phản ứng chống đối nào với lại Nam Trường Tư bởi vì trên người anh có mùi hương y hệt trên người Bạch Thuần vì vậy nó không có kháng cự.
Bạch Thuần thấy mọi việc diễn ra ổn thoả mới giải trừ kết giới, bầu trời lúc này đã trở lại như ban đầu, trời xanh mây trắng nắng vàng, những gì ban nãy diễn ra chỉ giống như ảo giác vậy.
Nam Trường Tư khi ký khế ước với phượng hoàng thì trên trán có một ấn ký hình ngọn lửa màu đỏ cam, nhưng sau đó thì bỗng dưng nhạt đi rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Bạch Thuần:“Việc ký khế ước cũng xong rồi, anh hãy đặt tên cho nó đi.”
Bạch Thuần nhìn anh mà nói, nếu không đặt tên cho vật nhỏ này thì phải kêu nó bằng gì. Vì vậy nó cần phải có một cái tên.
Nam Trường Tư:“Anh cũng không biết nên đặt tên gì cho nó nữa, hay là em đặt dùm đi.”
Nam Trường thật sự là không biết đặt tên gì cho vật này cả, nếu như anh và Bạch Thuần có con thì anh cũng để việc đặt tên con cho Bạch Thuần.
Bạch Thuần:“linh thú khế ước của anh kêu em đặt tên, anh phải tự suy nghĩ mà đặt đi. Hiện tại em muốn đi làm chút việc nên anh cứ ngồi đó suy nghĩ tên đi.” Bạch Thuần lườm Nam Trường Tư một cái, lúc này phượng hoàng nhỏ vẫy vẫy cánh định bay lên người của Bạch Thuần, mà Bạch Thuần khi nói Nam Trường Tư xong thì đang đứng dậy nên phượng hoàng ngã lộn vèo trên ghế sô pha.
Bạch Thuần nhìn hành động ngu ngốc của phượng hoàng mà cười cười, rồi đi ra khỏi nhà. Hành động dứt khoát không quan tâm gì tới cảm giác của người đang vặn óc suy nghĩ cái tên cho cái thứ gà què kia. Nam Trường Tư rơi nước mắt trong lòng, ánh mắt như tia laze mà nhìn về phía con gà đang ở phía ghế sô pha đối diện kia.
Gà con hiện tại chỉ mới có tư duy như một đứa trẻ, nên không biết ánh mắt của Nam Trường Tư có hàm ý gì vì vậy cũng không quản ánh mắt của anh mà quay đầu làm ổ trên sô pha ngủ.
Nam Trường Tư thấy mình chấp nhặt với vật nhỏ này chi không biết vì vậy gọi không tốn công suy nghĩ nhiều nên gọi điện thoại 3 cho Mạc Tuyết.
Nam Trường Tư:“Mạc Tuyết, cậu nghĩ tôi nên đặt tên gì cho một con vật có hình dạng như gà nhưng không có lông.”
Trở về lại vài phút trước ở nhà Mạc Tuyết.
Trong căn phòng tắm chỉ khoảng 10 mét cả về chiều rộng và dài, ánh sáng từ bóng đèn điện vàng nhẹ ấm áp chiếu khắp căn phòng nhỏ này, bên trong đây chỉ có một bồn tắm đang có người hưởng dụng nó, bồn rửa tay và một tủ đồ nhỏ.
Mạc Tuyết đang ngồi ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, hiện tại đã gần vào thu rồi nên việc được ngâm mình trong dòng nước ấm áp này khiến cho người ta phải chìm đắm vào trong nó.
Đang phê pha thì bỗng dưng tiếng điện thoại vang lên cắt ngang tâm trạng đang bay bổng của Mạc Tuyết.
Anh bực mình, đứng dậy. Dòng nước chảy nhẹ trên làn da rám nắng của Mạc Tuyết, chiều cao ngất ngưỡng kèm thêm cơ bụng săn chắc, Mạc Tuyết khá tự tin về nhan sắc của mình, khuôn mặt đẹp trai kiểu thư sinh khiến bao omega hay beta nhìn anh mà đỏ mặt.
Mạc Tuyết tiến lại gần tủ đồ lấy trong đó ra một áo tắm khoác lên mình, dây lưng áo thắt hờ hững đi ra ngoài. Đi theo hành lang nhỏ tiến ra phòng khác mà lấy điện thoại đang nằm trên sô pha. Tiếng reo inh ỏi từ nó phát ra khiến anh hơi đau đầu.
Anh cầm lấy điện thoại từ sô pha, ngồi xuống gác chân lên đùi mà nói bằng giọng cọc cằn vì bị làm phiền.
Nam Trường Tư:“Mạc Tuyết, cậu nghĩ tôi nên đặt tên gì cho một con vật có hình dạng như gà nhưng không có lông.”
Đang bực bội nghe giọng của Nam Trường Tư thì cơn giận cũng bay, nhưng quan trọng là câu hỏi ý kiến từ Nam Trường Tư. Mạc Tuyết tưởng mình cầm điện thoại không đúng cách mà ngồi thẳng dậy, đổi tay cầm đưa lên tai nghe lại.
Mạc Tuyết:“Đại ca… anh nói lại được không, em nghe không rõ.”
Nam Trường Tư lặp lại câu hỏi của mình khiến Mạc Tuyết hơi ngạc nhiên bởi Nam Trường Tư hỏi anh xin ý kiến rất kỳ lạ.
Chả lẽ đại ca đang nuôi vật gì đó. Nhưng đại ca nói là con gì đó giống gà mà còn không có lông? Chả lẽ sở thích của đại ca là nuôi mấy sinh vật có hình dạng quái lạ vậy sao.
Suy nghĩ này khiến cho Mạc Tuyết như có cái nhìn khác về Nam Trường Tư. Thì ra kẻ mạnh nhất căn cứ có sở thích khác người như vậy.
Mạc Tuyết cố nghĩ ra một cái tên gợi ý cho đại ca. Hay đặt tên là Đại Kê đi. Đơn giản mà ý nghĩa đúng nghĩa đen.
Mạc Tuyết:“Anh đặt tên cho nó là Đại Kê đi.”
Nam Trường Tư nhìn vào phượng hoàng đang ngủ đối diện mình, cảm thấy thật vô nghĩa khi hỏi Mạc Tuyết. Tên này lúc nào cũng một thân trí thức mà giờ cho hẳn một cái tên ý nghĩa theo đúng nghĩa đen.
Nam Trường Tư cúp mây liền trước sự khó hiểu của Mạc Tuyết. Mạc Tuyết thấy cuộc gọi đã tắt thì thầm cảm thán trong lòng chả lẽ đại ca nghe lời mình lấy cái tên Đại Kê kia.