Nam Trường Tư lại gần xác chết của Mộc Linh. Thi hài của ả có hình thù kỳ quái, phần đầu của ả khác hoàn toàn với toàn bộ cơ thể, nơi đó như bị phân hủy rất lâu rồi chỉ còn lại phần xương trắng, bộ tóc còn gắn nguyên trên đau đầu kinh tởm rơi dưới đất.
Cơ thể của ả được đóng băng lại để bảo quản cơ thể. Hiện trường kỳ quái cộng thêm nhiều người chứng kiến sự việc như thế này thì làm thế nào tìm được hung thủ sát hại Mộc Linh.
Nam Trường Tư thấy bà Lam Tinh đang nói chuyện với một người khám nghiệm tử thi ở gần đó. Bà ấy có vẻ hơi thất vọng vì mất phải một người có năng lực quan trọng như vậy.
“Theo như kết quả khám nghiệm thì cơ thể không có sự can thiệp của một người nào cả. Phải chăng là năng lực đặc thù nào đó chăng?”
Pháp y lớn tuổi nói kết quả của cuộc khám nghiệm chi Lam Tinh. Thật sự thì bên họ hơi bó tay với sự việc này, người ra tay có thể là một tiến hoá giả năng lực đặc biệt.
Bà Lam Tinh cũng bất lực trước lượng thông tin ít ỏi này, có vẻ như Mộc Linh gây thù chuốc oán với ai đó cũng nên vì vậy không tiếp tục truy cứu nữa.
Lam Tinh thấy Nam Trường Tư thì gọi anh qua để nói chuyện một chút.
Lam tinh:“Nè chàng trai, cậu nghĩ cái chết của Mộc Linh liên quan đến ai.”
Dù biết là Nam Trường Tư cũng không thể tìm ra được hung thủ, nhưng bà vẫn muốn hỏi thử coi xem Nam Trường Tư có thể cho bà một bất ngờ không.
Nam Trường Tư:“Theo như khám nghiệm thì có vẻ như là do năng lực đặc thù của ai đó đi, Mộc Linh chuốc thù với người đó nên ăn qua đắng, đối phương giết người quá sạch sẽ đi.”
Anh đem suy đoán của mình nói ra cho Lam Tinh nghe, dù gì cũng không tìm được hung thủ.
Lam Tinh:“Cậu nói y chang mấy tên pháp y đó ghê, cũng có người suy đoán y như cậu vậy, có vẻ như cô nàng Mộc Linh này gây thù với ai để nhận cái kết đắng thế này. Tiếc cho năng lực của cô ấy quá.”
Bà lắc đầu tiếc cho năng lực ấy. Nam Trường Tư tất nhiên là nhìn thấu được tâm tư của Lam Tinh. Bà đặt lợi ích của mọi người lên hàng đầu, một người vì mọi người nên anh mới an tâm giúp Lam Tinh lên lãnh đạo căn cứ.
Nam Trường Tư bị gọi ra chỉ vì việc này nên cũng không ở lại lâu liền trở về nhà mình.
Trên đường, qua khung cửa kính xe, anh nhìn thấy bóng hình quen nhìn hơi quen. Khi xe vượt qua người đó anh mới nhận ra, đó là Phương Khả.
Cô thay đổi làm anh không ngờ được, mái tóc dài nữ tính của cô giờ đây đã được thay thế bằng mái tóc ngắn được cắt gọn gàng như con trai đó. Khuôn mặt trắng nỏn xinh đẹp sau thời gian không gặp từ nhiệm vụ bí mật ấy đã thay đổi rất nhiều. Làn da sạm đi rất nhiều do tiếp xúc với ánh nắng nhiều.
Khuôn mặt góc cạnh sắc bén, nếu như không ai nói cô ấy là con gái, người khác sẽ nghĩ cô là người đàn ông mất, dù thân hình hơi mảnh khảnh.
Bên cạnh cô có một người con gái khác, tóc dài tới vai, khuôn mặt dễ thương, thân hình hơi gầy. Anh thắc mắc người đang đi bên cạnh cô là ai.
Tiểu Hoa lúc này đây đang đi dạo cùng Phương Khả, từ lúc ở bên nhau cùng Phương Khả, thì Tiểu Hoa đã được Phương Khả nuôi ra chút thịt. Nếu như là lúc mới gặp thì Tiểu Hoa chỉ như bộ xương thiếu dinh dưỡng.
Tiểu Hoa gặp được Phương Khả là hạnh phúc nhất đời cô. Cuộc đời Phương Khả rất nghiệt ngả. Cô vốn là cô nhi, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ khác trong cô nhi viện cô lập. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, thanh tú khiến cho những đứa nhóc trong trại khá thích cô.
Điều này dẫn đến những cô nhóc khác trong cô nhi viện căm ghét cô. Nghĩ cô là người thu hút sự chú ý của những người trong cô nhi viện mà thường hay bạo lực lên thân thể cô.
Trong cô nhi viện của cô vốn chả tốt đẹp gì, những người chăm sóc trong cô nhi vốn không mấy quan tâm gì về chuyện này nên mặc kệ hành vi lộ liễu của đám nhóc kia.
Cứ thế đến khi lớn hơn, cô được đi học dựa vào số tiền của những nhà từ thiện. Nhưng số tiền đó chỉ đủ cho cô học tới khi cô 18 tuổi. Khi đủ 18 tuổi, cô quyết định rời khỏi nơi này mà vào ký túc xá của trường ở.
Tất nhiên cô cứ vậy mà tàm tạm sống qua ngày nhờ những học bổng mà cô kiếm được từ việc học tập thật giỏi khiến cho đám người bạn học ghen tị mà thôi.
Ở nơi này cô cũng không tránh được việc bị bạo lực học đường. Bởi cô vừa học giỏi vừa xinh đẹp động lòng người tất nhiên được khá nhiều nam sinh trong trường yêu thích.
Khiến mấy chị đại trong trường ghét cô nên thường hay bạo lực học đường với Tiểu Hoa. Những người này gia thế giàu có vì vậy hiệu trưởng cũng không dám động chạm gì. Chỉ có thể oan ức cho Tiểu Hoa.
Cô phải chịu nhục nhã mà sống qua ngày lên đại học. Cô phải làm thêm nhiều công việc để kiếm sống, đồng lương ít ỏi từ học bổng không đủ cho cô sử dụng trong tương lai.
Sau khi tận thế, cô trở thành một món đồ chơi chịu đầy tủi nhục của lũ đàn ông ghê tởm.
Dù số phận trêu người nhưng cô luôn cố gắng sinh tồn trong thế giới mạt thế này. Đến khi gặp được Phương Khả, Tiểu Hoa như nhìn thấy được tia ánh sáng hi vọng của cuộc đời mình. Phương Khả đã cứu lấy một sinh mệnh nhưng sinh mệnh đó nào biết được mình đã trở thành bảo bối trong tim của Phương Khả.