Khi Hạ Hi được đưa tới nơi, trên bàn đã khôi phục lại sự yên tĩnh, tuy Phong Triệt và Tần Hầu gia hai người động tác khi nãy rất lớn, nhưng trên bàn không có chút vết tích loạn lên tí nào trừ mấy đĩa món ăn mà Hạ Hi làm ra.
“Hạ phu nhân.”
Tần Hầu gia dựa vào lưng ghế gật đầu nhẹ nhàng với nàng, sau đó chỉ vào mấy đĩa đã không còn gì nói, “Đây là những món ăn ngon nhất từ trước đến nay mà ta ăn qua.”
Hạ Hi rất bình tĩnh, nhẹ nhàng cười, “Hầu gia quá khen rồi.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Tần Hầu gia quay sang hỏi Phong Triệt.
Phong Triệt và hắn động tác giống nhau đều dựa nhẹ nhàng vào ghế nhìn Hạ Hi bước vào, sắc mặt có chút thay đổi, không muốn nhìn khuôn mặt nàng nên dời ánh mắt đi.
Nghe Tần Hầu gia hỏi, hắn đáp, “Không thế nào!”
Tần Hầu gia nhếch miệng, không thế nào? Vậy khi nãy giành ăn với hắn là ai vậy chứ?
Phong Triệt nói xong cụp mắt xuống.
Âm thầm trừng mắt với hắn một cái, Tần Hầu gia phân phó, “Thưởng!”
Hạ nhân đáp lời tiến lên trước, đem ngân phiếu chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt Hạ Hi.
Hạ Hi không hề do dự đưa tay nhận lấy, “Đa tạ Hầu gia.”
“Ta và Thấm Nhi còn ở sơn trang thêm một thời gian nữa, say này còn phải làm phiền Hạ phu nhân nhiều lần.”
“Được.”
Nghe thấy từ này, Phong Triệt lại liếc sang nhìn Hạ Hi, quả thật là phụ nhân thôn quê không hiểu quy tắc, nàng ta biết mình đang nói chuyện với ai không chứ? …
Hạ Hi sắc mặt bình tĩnh nhẹ nhàng cười, nói, “Trời đã muộn rồi, Hầu gia nếu không còn chuyện gì nữa ta nên quay về rồi.”
“Người đâu, tiễn Hạ phu nhân quay về!”
Tần Hầu gia phân phó.
Đợi Hạ Hi ra ngoài, Tần Hầu gia xoa bụng mình, ăn nhiều rồi có chút no.
Mở lời bất mãn với Phong Triệt, “Ta nói ngươi sao vậy?”
Đừng nói Hạ Hi là ân nhân cứu mạng của Phong Thấm, chỉ dựa vào món ăn làm hôm nay hợp khẩu vị của họ Phong Triệt cũng nên thưởng chứ.
Phong Triệt hâng nhẹ, không muốn để ý tới hắn.
Tần Hầu gia lấy làm kỳ lạ, cẩn thận liếc nhìn hắn.
……
Ra khỏi viện, Hạ Hi đến trù phòng đón Kỳ Nhi, quản gia cũng cầm theo ngân phiếu tới, “Hạ phu nhân, đây là công lao của người hôm nay.”
Hạ Hi nhận lấy cảm ơn xong đưa hết cho Kỳ Nhi bao gồm cả số khi nãy.
Quản gia,…
Mọi người trong trù phòng,…
Ánh mắt đều rơi lên người Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi bình tĩnh nhận lấy ngân phiếu, cẩn thận đặt vào trong lòng, ít nhất thì cũng vài trăm lượng bạc cứ vậy mà giao cho một đứa trẻ sao?
Chưởng quầy không theo tới, đón Hạ Hi rồi giữa đường liền quay về tửu lầu.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, trên đó đặt hai hộp điểm tâm, sợ Hạ Hi nghĩ nhiều quản gia còn phái thêm một nha hoàn theo xe ngựa tiễn mẹ con nàng ra ngoài.
Hạ Hi ngồi trong xe ngựa, phu xe vung dây chầm chậm ra khỏi sơn trang.
Trời đã hoàn toàn tối, xe ngựa trước sau đều treo đèn lồng soi sáng đường đi.
Hạ Hi và Kỳ Nhi thoải mái ngồi trong xe, vẻ mặt bình tĩnh của Kỳ Nhi đã hoàn toàn biến mất, tay nhỏ luồn vào trong lòng sờ vào ngân phiếu, mặt nhỏ đưa gần đến Hạ Hi không đè nén được kích động nhỏ giọng hỏi, “Nương, có phải chúng ta phát tài rồi không?”
Lần trước bán gấu được một ngàn một trăm lượng bạc cậu đã thấy rất nhiều rồi, lần này còn dày hơn cả lần trước nhất định là cũng không hề ít.
Hạ Hi gật đầu, mặt đầy ý cười, cũng học theo cậu nhỏ giọng nói, “Chúng ta lần này đi có phải rất hợp lý hay không?”
Mặt nhỏ của Kỳ Nhi đỏ lên nhưng rất vui vẻ, “Ưm, rất hợp lý.”
Hạ Hi giọng càng nhỏ hơn, “Vậy sau này chúng ta có phải nên đến nhiều hơn chút?”
Kỳ Nhi bất giác gật đầu, sau đó mới ý thức được Hạ Hi đã nói gì liền nhanh chóng lắc đầu, “Vẫn là thôi đi, con không thích nương gặp người đó.”
Khi nãy ở trù phòng nghe nói Hạ Hi được dẫn đi gặp người đó Kỳ Nhi rất bất an, đưa tiền là chuyện tốt nhưng nhỡ đâu ngày nào đó làm đồ ăn không hợp khẩu vị người đó nữa, người đó giận dữ lên thì sao? Kỳ Nhi không dám tưởng tượng hậu quả.
Hạ Hi ôm cậu vào lòng, ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu, “Yên tâm, nương không sao đâu.”
Kỳ Nhi mở miệng định nói gì đó thì một giọng nói từ ngoài xe ngựa truyền tới.
“Hi Nhi!”
Là giọng của Du Nghĩa.
Hạ Hi ôm chặt Kỳ Nhi, phân phó phu xe, “Dừng xe!”
Xe ngựa dừng lại, nha hoàn ngồi phía trước lập tức nhảy xuống xe, mở rèm xe, khuôn mặt Du Nghĩa rơi trước mắt họ.
Ở ngoài trốn rất lâu Du Nghĩa dường như sắp lạnh cứng rồi, lúc này đã đứng run rẩy bên cạnh xe ngựa. Nhìn thấy mẹ con Hạ Hi mắt liền sáng lên, bước chân cứng ngắc đi tới, “Hi Nhi, nàng cuối cùng cũng ra rồi, ta đã đợi nàng mấy canh giờ rồi.”
Nghe thấy cách xưng hô của hắn Hạ Hi nhướng lông mày, cười như không cười, giọng khinh bỉ, “Du Cử nhân thật là có tâm.”
Du Nghĩa dường như không nghe ra được sự khinh bỉ trong lời của nàng, giọng run rẩy nói, “Phu thê chúng ta đâu cần phải nói những lời như vậy chứ.”
Nói rồi liếc nhìn về phía sơn trang một cái, vẫn có chút không cam tâm, “Quý nhân hài lòng với món ăn nàng làm hay không.”
Tuy có chút khó hiểu Hạ Hi sau khi tỉnh lại sao lại đột nhiên biết nấu ăn rồi nhưng tâm tư của Du Nghĩa không đặt ở những điều đó, cũng không nghĩ sâu xa mà vội vàng tạo quan hệ với quý nhân trong sơn trang.
“Xem như là hài lòng, đã đưa thưởng rồi.”
“Thưởng bao nhiêu?”
Vội vã hỏi xong Du nghĩa mới thấy không thỏa đáng, nhanh chóng sửa lại, “Đây là tiền nàng dùng sự vất vả đổi lấy, không cần biết là bao nhiêu, đều giữ lại cho hai mẹ con nàng sau này cải thiện cuộc sống.”
“Cái này thì không cần ngươi lo.”
Hạ Hi rất lạnh nhạt, liếc nhìn xe ngựa buộc bên cây lớn bên cạnh, “Mai còn phải dậy sớm, chúng ta về trước, ngươi phải nhanh chóng đánh xe ngựa về đó.”
Nói rồi buông rèm xe xuống nói một tiếng, “Đi thôi.”
“Hi Nhi, nàng…”
Du Nghĩa còn muốn nói gì đó, phu xe đã vung dây cương ngựa liền chầm chậm bước đi.
Là phu xe của sơn trang người như vậy hắn gặp nhiều rồi, rõ ràng là muốn nhân cơ hội tạo quan hệ với chủ tử, hắn không thể để cho người ta cơ hội đó được.
Du Nghĩa nhanh chóng tránh người.
Xe ngựa đi được mấy trượng xa liền dừng lại, đợi nha hoàn lên xe rồi mới tiếp tục chuyển động.
Du Nghĩa đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa ngày càng đi xa, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Phu xe đánh rất ổn định, cả đường đều không có chuyện gì, đến trước cổng nhà dừng lại, Hạ Hi mới xuống xe, Trụ Tử và Lan Nhi sớm đã đợi ở cổng bước tới, “Tẩu tử…”
Hạ Hi xua xua tay, ra hiệu hai người đợi một chút, sau đó cảm tạ phu xe, thấy hắn quay đầu đi xa rồi mới nói, “Không cần lo lắng, về nhà nghỉ ngơi trước đi, Du Nghĩa sẽ tự mình đánh xe quay về.”
Trụ Tử nhìn về phía ngoài thôn, ngoài nhìn thấy xe ngựa vừa mới đi thì không còn thấy gì khác nữa, vẫn có chút lo lắng, “Tẩu tử, Du Cử nhân ở đâu, đệ đi đón hắn.”
“Đệ đón không được, vẫn là nên về nhà nghỉ ngơi trước đi, hắn quay về sẽ đem xe tới nhà đệ.”
Du Nghĩa là sau nửa đêm mới về tới nhà.
Xe ngựa không quay về Trụ Tử không ngủ được, vẫn luôn dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng ngựa hí từ rất xa hắn liền nghe thấy rồi, người liền bật dậy mặc y phục lên chạy ra ngoài.
Lan Nhi cũng không ngủ được liền theo hắn ra ngoài.
Du Nghĩa nhìn rất thảm hại, y bào trên người đã dính đầy bùn đất, tóc loạn hết lên.
Nghe thấy tiếng bước chân ngước mắt lên nhìn, từ ánh sáng mập mờ của đèn lồng mà giữa đường mượn của phu xe sơn trang nhìn rõ là Trụ Tử mới nặng nề thở phào một hơi, tức giận ném dây cương ngựa xuống đất.
Cũng biết là chuyện gì mà trên đường về ngựa không nghe lời làm hắn cả đường đi đều nơm nớp lo sợ, dường như phải đi theo nó trở về.
“Du Cử nhân.”
Trụ Tử chạy rất nhanh chớp mắt đã tới trước mặt hắn, nhìn dây cương dưới mặt đất liền nhanh chóng nhặt lên nắm chặt trong tay.
Du Nghĩa hâng một tiếng đem hết sự tức giận phẫn nộ ngày hôm nay đổ lên người Trụ Tử, “Ta nói ngươi a Trụ Tử, đây là xe ngựa nhà chúng ta cũng không phải nhà ngươi, ngươi căng thẳng cái gì chứ?”
“Ta…”
Trụ Từ trước nay vẫn là người thành thật nên không được lời.
Lan Nhi vừa hay nghe được nói lại, “Du Cử nhân, lời này của người không sai, nhưng tẩu tử đem xe ngựa giao cho chúng ta thì chúng ta phải trông chừng thật tốt.”
Du Nghĩa bị nói tới không nói lại được, tức giận chân bước không ổn định đi về hướng sân nhà mình.
Trụ Tử nhanh chóng đánh xe ngựa về nhà, đặt xong xe rồi cho ngựa ăn, nhìn ngựa vùi đầu vào ăn cỏ cảm thấy rất thương xót.
……
Hạ Hi ngủ một giấc tỉnh dậy thì cũng sắp đến giờ bày quầy hàng, gọi Kỳ Nhi tỉnh dậy, rửa mặt mặc y phục rồi ra khỏi nhà.
Trụ Tử và Lan Nhi đợi ở bên ngoài, mấy người họ lên xe, thấy mắt Lan Nhi có chút đỏ, Hạ Hi lên tiếng, “Sao vậy, ngủ không ngon giấc sao?”
Lan Nhi ngáp một cái, “Nửa đêm hôm qua Du Cử nhân mới đánh xe ngựa về tới nên mới mất giấc.”. Truyện Xuyên Nhanh
“Hôm nay có trụ được không, không được thì chúng ta nghỉ một ngày.”
Lan Nhi lập tức mở to mắt, xua tay, “Không cần, không cần, đến lúc đó dùng nước lạnh rửa mặt là không có chuyện gì nữa rồi.”
“Thật sự có thể trụ được?”
Hạ Hi lại hỏi thêm lần nữa.
Lan Nhi vỗ ngực, “Thật sự không sao, tẩu yên tâm, đừng nói là một buổi sáng cho dù là cả ngày chúng ta cũng trụ được.”
Hạ Hi gật đầu, để Kỳ Nhi ngồi sang bên cạnh nàng chừa lại chỗ cho Lan Nhi nằm xuống, “Muôi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, đến nơi ta gọi muội.”
Lan Nhi vội xua tay nói gì cũng không chịu ngủ.
Trụ Tử lại rất có tinh thần, cả đường đi gặp người trong thôn đi bán cá còn chào hỏi với mọi người nữa.
Đến chợ vừa mới buộc ngựa xong, thuộc hạ của Trương gia không biết từ đây nhảy ra vui vẻ chào hỏi với Hạ Hi, “Đại…, Hạ nương tử, đồ đạc mấy huynh đệ bọn ta đã hôm nay đem tới cho người rồi đặt ở quầy hàng của người chỗ đó.
Hạ Hi ngơ ra, sau đó liền gật đầu, “Đa tạ.”
Thuộc hạ xua tay, “Muốn tạ cũng là mấy huynh đệ bọn ta đa tạ người, hôm qua nếu không phải người thì nương của Trương gia bọn ta đã mất mạng rồi.”
Lão thái thái bệnh quanh năm, đại phu đã dặn dò bên người lão thái thái nhất định phải có người chăm sóc nếu không một khi ngất đi mà không kịp thời cứu chữa rất có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa.
Nhưng lão thái thái chỉ có Trương gia là nhi tử duy nhất lại chưa cưới thê tử, Trương gia còn phải ra ngoài kiếm tiền nên sẽ có lúc không thể chăm sóc được cho bà.
“Chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, đạ tạ mọi người rồi, chút nữa mời mọi người tới quầy ăn cá lát hầm.”
Thuộc hạ sớm đã thèm rồi, nghe Hạ Hi nói như vậy mắt liền sáng lên.
Nhưng nghĩ tới Trương gia lại trầm xuống, họ nếu dám đi thật, không đưa tiền Trương gia chắc chắn xử đẹp bọn họ.
“Không cần đây, bọn ta cũng chỉ là thuận đường giúp một tay thôi.”
Đến quầy hàng bàn ghế đã bày xong hết dsax được lau dọn sạch sẽ.
Trụ Tử, Lan Nhi,…
Cả hai nhìn nhau rồi đồng thời nhìn sang Hạ Hi.
Hị tới sớm nên thường ngày sẽ đi kéo đồ đạc tới trước, sau khi về tới thì bày bàn ghế lau dọn, lúc này thì người bán ca trong thôn mới tới. Nhưng hôm nay việc bị người khác làm mất rồi thì họ làm gì đây.
“Đi thôi, đi ăn sáng trước đã.”
Vừa nghe tiêu tiền Lan Nhi liền không muốn đi, “Hay là đừng đi, đợi chút nữa người trong thôn tới rồi chúng ta mua mấy cái bánh cao lương ăn là được.”
Bánh cao lương một văn tiền hai cái, rất rẻ còn có thể làm no bụng.
“Kỳ Nhi đang trong tuổi lớn, không thể để thằng bé ăn bánh cao lương mãi được.”
“Vậy tẩu dắt Kỳ Nhi đi chúng ta ở lại trông quầy, nhiều đồ như vậy nếu như mất một hai cái thì không hay.”
“Có Trương gia lo ai dám lấy đồ của chúng ta, chúng ta đi ăn một bát hoành thánh, ăn no rồi thôn dân chắc cũng tới vừa kịp lúc.”
Trụ Tử và Lan Nhi không còn cách nào chỉ đành theo tới trước quầy hoành thánh.
Họ buôn bán chạy hàng, người bày quầy trên chợ đều nhận ra, thấy họ tới quầy hoành thánh của mình ông chủ vui cười không khép được miệng, lấy khăn lau lại một lần nữa bàn ghế vốn đã vô cùng sạch sẽ rồi mới để họ ngồi xuống, lại múc cho họ mỗi người một bát thật đầy hoành thánh bưng tới bàn của họ, “Mấy vị ăn đi, ăn rồi cho cái ý kiến.”
Đều là làm đồ ăn mà trước quầy của họ ngày nào cũng xếp người hàng dài, quầy của mình thì cả ngày cũng chưa chắc bán được đồng nào.
“Ý kiến thì phải hỏi tẩu tử của ta, nàng rất có tay nghề nấu nướng, cá lát hầm của chúng ta do tẩu ấy nghĩ ra đó.”
Ánh mắt ông chủ rơi lên người Hạ Hi, ánh mắt sáng mang theo kỳ vọng.
Hạ Hi cũng không khách khí, múc một miếng hoành thánh bỏ vào miệng, ăn xong gật đầu, “Mùi vị rất tốt.”
Ông chủ mắt lại sáng lên, “Hạ nương tử thật sự cảm thấy mùi vị tốt sao?”
“Đúng thật là rất tốt.”
Ông chủ cười không khép được miệng, vừa hay có người đi qua trước quầy hàng, ông liền chào hỏi, “Ngồi xuống ăn bát hoành thánh đi, Hạ nương tử bán cá lát hầm cũng nói hoành thánh của ta rất ngon.”
Hạ Hi,…
Ăn xong hoành thánh rồi quay về quầy hàng của mình, mấy phụ nhân bán lương khô cũng đã ngồi xe trâu tới rồi, trên xe còn có hai thùng nước để cá.
Một phụ nhân chào hỏi với Trụ Tử, lấy thùng nước xuống rồi nói với Hạ Hi, “Thôn trưởng sợ làm lỡ chuyện của mọi người nên để bọn ta đem cá tới trước.”
Trụ Tử xách cá đi mổ, mấy phụ nhân cũng bày xong quầy hàng của mình, sau đó nhanh chóng hấp bánh cao lương, màn thầu hôm qua vẫn còn, chút nữa hấp nóng lại là được.
Một khắc sau lần lượt có người tới xếp hàng, buôn bán vẫn rất đắt khách còn bán hết sớm hơn cả hôm qua.
Trụ Tử và Lan Nhi nhìn mặt trời trên đỉnh đầu cảm thấy quầy hàng thu sớm quá nên thương lượng với Hạ Hi, “Tẩu tử, hay là chúng ta mua thêm mấy con cá nữa đi?”
Hạ Hi lắc đầu, “Không được, hôm nay mua thêm mấy con, vậy ngày mai thì sao? Ngày kia nữa? Tiền là vĩnh viễn kiếm không hết đâu.”
Nàng thái độ kiên quyết, Trụ Tử hai người cũng không nói thêm gì, tay chân nhanh nhẹn thu dọn quầy hàng.
Thu dọn xong rồi đem tới sân viện đó đi.
Nghe thấy động tĩnh, lão phụ nhân hôm qua vén cửa rèm trước sau ra nhìn thấy Hạ Hi bước vào viện trên mặt liền nở nụ cười, chào hỏi, “Hạ nương tử.”
Buông tay ra đi tới trước mặt lão phụ nhân, Hạ Hi cười nói, “Khí sắc hôm nay của người không tệ.”
“Cũng may là nhờ có người hôm qua tương cứu nếu không lão già này chắc cũng phải xuống đất nằm mất rồi.”
“Người nói gì vậy, người phúc lớn mạng lớn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lão phụ nhân vui vẻ, “Ta đặc biệt đợi người tới, hôm qua người đã cứu ta nên muốn mời người ăn bữa cơm.”