Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 50




Du Nghĩa vốn mang tâm tư tới đây, nghe Phong Triệt hỏi, trong lòng vui vẻ, vội tiến lên trước vài bước, cúi người đầu cũng không dám ngẩng, giọng lại rất lớn, “Ta là Du Nghĩa, là Cử nhân duy nhất ở vùng này.”

“Cử nhân?”

Phong Triệt chau mày.

“Đúng vậy.”

Du Nghĩa vui vẻ trả lời.

“”Giờ đến loại người này cũng có thể tới sơn trang được sao?”

Phong Triệt vừa nói xong, Du Nghĩa lòng liền trầm xuống, vội mở miệng, “Ta là Hạ…”

“Lôi đi!”

Nói xong, Phong Triệt đánh ngựa vào sơn trang, Phong An và Phong Trung theo phía sau.

Du Nghĩa bị người nhấc lên, kinh sợ hét lên, “Buông ta ra, ta là do các người mới tới để…”

Chưa nói xong liền bị người lôi ra ngoài, nặng nề ném xuống đất lăn tới vài vòng mới dừng lại.

Du Nghĩa ngã tới hoa mắt, bò trên đất một hồi mới phản ứng lại.

……

Trù phòng trong sơn trang.

Hạ Hi dạy cẩn thận không hề giấu giếm, mấy vị trù nương dùng hết tâm sức để học, làm rất nhiều lần mới học được.

Mọi người thở phào một tiếng.

Một vị trù nương rất bội phục, “Hạ phu nhân, tay nghề nấu ăn này của người học từ ai vậy?”

Họ nếm qua món ăn Hạ Hi làm mới biết, tay nghề của Hạ Hi tốt hơn mấy người học rất nhiều. Độ lửa, mùi vị đều nắm bắt rất tốt, đừng nói chủ tử ăn rồi nhớ nhung mà họ cũng muốn ăn nhiều thêm vài miếng.

Hạ Hi cười nói, “Ta rảnh rỗi không có việc làm, tự mình ở nhà rồi làm.”

Mọi người càng kinh ngạc hơn.

Một người khác mở miệng, “Trừ hai món này, Hạ phu nhân còn biết món khác không?”

“Món thường ngày đều biết.”

Mọi người nhìn nhau rồi cùng nhìn sang trù phòng quản sự.

Trù phòng quản sự lập tức hiểu ý của họ, nhẹ nhàng lắc đầu, sơn trang không thể để người tuỳ ý vào, Hạ phu nhân còn là ân nhân cứu mạng của phu nhân nhà mình, ông cũng không dám mở miệng để Hạ Hi tới làm trù nương.

“Hạ phu nhân!”

Như Yên xuất hiện ở cửa trù phòng, thấy Hạ Hi cũng ở đây vui vẻ gọi nàng.

Hạ Hi cười gật đầu, “Phu nhân sao rồi?”

“Có thể tự mình đút cho hài tử rồi, phu nhân chúng ta cũng vừa hay muốn ta đi cảm tạ người.”

Như Yên nói rồi bước vào trù phòng, nàng thật lòng rất cảm kích Hạ Hi.

Phu nhân không giống như các vị quý phụ khác ở kinh đô, sinh hài tử xong liền mời tới nãi nương mà là tụe mình cho hài tử bú.

Nhưng cứ vậy mà không thể, nếu như không có Hạ Hi phu nhân sợ là sẽ hối hận cả đời.

Như Yên đi tới trước mắt Hạ Hi, cúi người với nàng, “Phu nhân chúng ta rất nhớ người, người đã tới rồi liền cùng ta đi gặp phu nhân một chút.”

Hạ Hi không muốn đi, gia đình phú quý như này quan hệ quá nhiều cũng không tốt.

Vừa muốn từ chối, Như Yên lại nói, “Cô gia chúng ta cũng tới rồi, nghe nói người cứu phu nhân cũng muốn gặp mặt để cảm tạ người.”

Hạ Hi nghi hoặc, “Cô gia của các người?”

“Đúng vậy, cô gia của chúng ta, hôm nay nếu người không qua đó, cô gia chúng ta ngày khác sẽ đích thân tới nhà cảm tạ.”

Nghĩ tới “cô gia” trong lời của nàng ta tới nhà sẽ dẫn tới phiền phức, Hạ Hi cười nói, “Không cần phiền phức như vậy, ta sẽ qua đó thăm phu nhân.”

Như Yên tránh người sang, “Hạ phu nhân mời.”

Đến Thuý Đình Viện, không cần hồi báo, Như Yên trực tiếp dẫn hai mẹ con Hạ Hi đi vào, “Phu nhân, Hạ phu nhân tới rồi.”

Phụ nhân giọng vui vẻ từ trong phòng truyền tới, “Mau mời Hạ Hi vào đây.”

Hạ Hi không hề động, cười nói, “Trên người ta có hơi lạnh, phu nhân đợi một chút.”

Nàng mới từ bên ngoài tới trên người mang theo hàn khí, không thể cứ như vậy mà bước vào.

Nghe nàng nói như vậy, phụ nhân trong lòng tán thưởng nàng, lớn tiếng hỏi, “Hạ Hi có đưa hài tử tới không?”

“Đưa tới rồi.”

Phụ nhân phân phó Như Yên, “Chuẩn bị thêm chút quả khô và đồ ăn vặt cho hài tử, còn nữa, đem hoa quả mà Hầu gia đem tới từ kinh đô lấy ra một ít cho cậu bé, còn có điểm tâm chuẩn bị thêm hai hộp, một hồi nữa để Hạ Hi đem về.”

Như Yên đáp lời, sai người đi chuẩn bị.

Kỳ Nhi ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, Hạ Hi xoa đầu cậu, “Ăn đi.”

Kỳ Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên hoài nghi.

“Ăn đi, đây là tâm ý của phu nhân.”

Kỳ Nhi lúc này thu lại ánh mắt, cúi đầu đưa tay nhỏ ra, lấy một miếng điểm tâm trông có vẻ rất tinh tế lên đặt vào miệng, cắn một miếng, sau đó liên tiếp gật đầu, “Nương, ngon.”

“Ngon thì ăn nhiều chút, nương và phu nhân nói chuyện một hồi rồi chúng ta quay về.”

Kỳ Nhi gật đầu, Hạ Hi vào phòng.

Phụ nhân sớm đã không đợi được, vẫy tay với nàng, “Hạ Hi, mau tới xem, hài tử của ta có phải lớn hơn rồi không?”

Hạ Hi đi tới trước mặt nàng, dường như thật sự lớn hơn nhiều rồi.

Hạ Hi gật đầu, “Thật sự lớn hơn rồi.”

Phụ nhân vui mừng, nắm lấy tay nàng, “Người có kinh nghiệm, mau nói cho ta biết, hài tử của người lúc đó như thế nào?”

Hạ Hi cười đáp, “Kỳ Nhi à, mơ hồ thì hài tử đã lớn rồi.”

Không ngờ tới nàng sẽ đáp như vậy, phụ nhân ngơ ra, cười, “Sao lại vậy, người đây làm nương cũng thô tâm quá rồi.”

Hạ Hi nói rất nghiêm túc, “Người thôn quê nghèo, hài tử không quá tôn quý, chỉ cần không bị đói chết là được.”

Phụ nhân kinh ngạc, “Là như vậy sao?”

Hạ Hi gật đầu, “Chính là như vậy.”

“Vậy thì cũng thật là…”

Phụ nhân không biết nên nói gì mới tốt, ánh mắt lại rơi vào người hài tử của mình, không thể tưởng tượng được tình huống mà Hạ Hi nói.

Hạ Hi chuyển chủ đề, “Ta thấy khí sắc phu nhân rất tốt, thân thể chắc là dưỡng tốt hơn nhiều rồi.”

Nhắc tới cái này phụ nhân mặt đầy ý cười, “Đúng rồi, ngoài dược thiện của người, ta còn ăn thêm nhiều đồ bổ, ta cảm thấy mình còn mập hợp lúc chưa sinh hài tử nữa.”

Nói rồi sờ lên mặt mình, “Người xem, mặt cũng đã mập lên một vòng rồi.”

Hạ Hi cười, “Đợi hài tử lớn thêm chút phải lo nhiều thứ hơn, tất nhiên sẽ lại gầy lại thôi.”

Trong sân truyền tới tiếng bước chân.

“Hầu gia.”

Nha hoàn cung kính gọi.

“Thấm Nhi đã tỉnh chưa?”

Một giọng nói ôn nhu ấm áp cất lên.

“Phu nhân đang gặp khách.”

Tiếng bước chân dường như dừng lại.

“Hầu gia, là Hạ Hi, ân nhân cứu mạng của ta, người vào đi.”

Phong Thấm lớn tiếng nói.

Tiếng bước chân lại vang lên, rèm cửa được mở ra, Tần Hầu gia bước vào, ánh mắt rơi vào người Phong Thấm, nhìn nàng sắc mặt hồng hào, mặt có ý cười, lúc này mới nhìn sang Hạ Hi, mở lời chào hỏi, “Hạ phu nhân.”

Hạ Hi cúi người, “Tham kiến Hầu gia.”

“Phu nhân không cần đa lễ, người là ân nhân cứu mạng của Thấm Nhi, chính là ân nhân cứu mạng của Hầu phủ chúng ta.”

“Hầu gia nặng lời, chỉ là giúp một tay không đến mức ân nhân cứu mạng.”

Hầu gia lại nhìn Hạ Hi nhiều thêm chút.”

“Hôm nay ta tới trù phòng dạy nấu ăn, trời không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về rồi.”

Hầu gia ngạc nhiên, “Phu nhân còn biết nấu ăn?”

“Đều là món thường ngày.”

“Nếu đã như vậy, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, phu nhân có thể làm mấy món thường ngày cho ta có được không?”

Hầu gia nói xong, Phong Thấm trợn to nhìn hắn khó hiểu, phu quân của mình là người như thế nào nàng biết rõ, đối với ân nhân cứu mạng của mình không nên nhắc tới yêu cầu như thế này chứ,…

Hầu gia dường như biết được tâm tư của nàng, nhìn qua ánh mắt đầy vui vẻ.

Phu thê nhiều năm nên rất là hợp nhau.

Hắn nói như thế chắc chắn có nguyên do của mình, Phong Thấm cười nói, “Hạ Hi, làm phiền người rồi.”

Hạ Hi nhìn bên ngoài, trời đã có chút tối lại, “Không tới mức làm phiền, có điều sắc trời đã…”

“Người không cần lo lắng, nếu quá muộn thì người liền ở lại, sơn trang không thiếu nơi nghỉ ngơi.”

Tần Hầu gia mở lời, “Nghe tin Thấm Nhi đã sinh, ta liền cưỡi ngựa nhanh nhất tới đây, sợ hãi đến mức dường như không ăn thứ gì hết, khẩu vị có chút không thoải mái, không muốn ăn đồ dầu mỡ, làm phiền phu nhân làm mấy món ăn thường ngày.”

Hắn tuy ôn hoà nhưng cũng không để người khác từ chối.

Hạ Hi không còn cách nào chỉ đành đồng ý, “Vậy được, có điều ta không thể ở lại, sớm mai còn có việc khác.”

“Được, bất luận muộn như nào ta cũng sẽ sai người tiễn người về.”

Hạ Hi tới trù phòng.

Đợi nàng đi rồi Phong Thấm mới dò hỏi, Tần Hầu gia đã đỡ nàng ngồi xuống, nắm lấy tay nàng. “Người ta đã cứu nàng, chúng ta không có gì báo đáp được, ta muốn mượn cơ hội nàng làm cơm mà thưởng thêm nhiều ngân lượng chút.”

“Vẫn là Hầu gia nghĩ chu đáo.”

Trong trù phòng, Hạ Hi đi rồi quay về, mấy vị trù nương rất vui vẻ, vội vàng vây tới chào hỏi.

Hạ Hi đáp lại từng chút, nói, “Ta làm mấy món ăn thường ngày, mọi người nếu có hứng thú có thể lại xem.”

Nếu như là trước đây nàng nói như vậy mấy vị trù nương tuyệt đối sẽ khịt mũi dè bỉu, nhưng đã nếm qua bắp cải cay và đậu phụ cay mà nàng làm mọi người đều rất bội phục tay nghề của nàng, “Ta tới! Ta tới!”

Đã đến giờ làm cơm tối, nếu như đều vây quanh Hạ Hi nấu ăn thì cơm tối sẽ không ai làm nữa. Trù phòng quản sự hắng giọng một tiếng, đợi mấy vị trù nương yên tĩnh lại rồi nói, “Mấy người rút ra một người tới giúp Hạ nương tử một tay, còn lại thì mau đi làm cơm tối.”

Nhưng mấy người họ đều muốn đi, quản sự không tiện thiên vị ai, quay người ra ngoài viết vài lá thăm để mấy người họ bốc, trù nương bốc được vội vã chạy tới bên cạnh bếp của Hạ Hi, người không bốc được thì thở dài đi làm cơm tối.

Hạ Hi nghĩ xong bốn món, hai món lạnh, bắp cải bóp và củ cải bóp, hai món nóng, thịt lợn chua ngọt và thịt lợn rang giòn.

Làm món lạnh trước, cắt xong bắp cải lại cắt thêm cà rốt, cắt thành từng sợi mỏng dài, đặt cùng với nhau, màu hoà hợp gợi khẩu vị.

Còn củ cải thì đơn giản hơn rất nhiều, cắt thành sợi rồi thêm gia vị.

Hai món này đều không để trù nương giúp đỡ, trù nương vẫn luôn đứng ở một bên nhìn, thấy nàng đặt món ăn làm xong vào đĩa, trong đĩa còn lại thừa lại vài sợi, vội hỏi, “Hạ phu nhân, mấy sợi này có thể để ta nếm thử không?”

Không phải bà thèm khát gì, chỉ là vì khi Hạ Hi bỏ gia vị vào bà nhìn thấy rồi, nếu là họ nhất định sẽ không bỏ gia vị như vậy, làm ra rất không ngon.

Hạ Hi đưa đĩa cho bà, “Ăn đi.”

Trù nương cũng không dùng đũa trực tiếp dùng tay cầm lấy mấy sợi bỏ vào miệng, vị chua có chút giòn, thêm vào chút ngọt nhè nhẹ, ăn vào làm mát người, cả người thanh sảng.

“Cái này…”

Trù nương không dám tin, một củ cải sợi bình thường thế mà có thể làm ra mùi vị như thế này, liền đem hết số sợi còn lại bỏ vào miệng, ăn vào mắt sáng lên, “Hạ nương tử, người sao lại làm được vậy?”

Hạ Hi cười không nói gì.

……

Trong phòng ăn, Phong Triệt sớm đã ngồi trước bàn, tay gõ nhẹ trên mặt bàn, tâm tình rất tốt.

Tần Hầu gia bước vào, thấy hắn như vậy lông mày nhấc lên, “Chuyện gì mà vui vậy chứ?”

Phong Triệt tính cách lạnh nhạt, hướng nội, rất ít khi vui vẻ.

Đưa tay ra mời hắn ngồi xuống, “Chút nữa mời ngươip ăn hai món ngon.”

“Ồ?”

Tần Hầu gia ngạc nhiên, “Món gì ngon mà đáng để ngươi vui vẻ như thế chứ?”

Phong Triệt thu lại thần tình, người dựa ra sau, dựa vào lưng ghế, “Chút nữa người sẽ biết.”

……

Giờ cơm tối đã tới, món ăn của Hạ Hi cũng đã làm xong xong, đặt cùng với mấy món của trù nương, được bưng tới trước phòng ăn.

Đĩa vừa mở ra, nhìn thấy món lạnh, Phong Triệt chau mày, giọng trầm xuống, “Sơn trang chúng ta không có gì ăn nữa rồi sao?”

“Là ta nói làm.”

Tần Hầu gia cười giải thích.

“Hầu gia phủ của ngươi sắp sập rồi sao?”

Phong Triệt lạnh lẽo hỏi, chạy tới sơn trang ăn bắp cải với cà rốt?

Chuyện này truyền ra ngoài mặt mũi của họ đặt vào đâu chứ.

“Ngươi thôi đi.”

Hầu gia cười mắng.

Tuy là tỷ phu của Phong Triệt, giao tình trước đây của họ cũng rất tốt nên nói chuyện mới thoải mái như vậy.

“Ta là khẩu vị không tốt, không muốn ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”

Dù sao chỉ là mượn cơ hội để đưa thêm nhiều ngân lượng chút, món ăn như nào hắn cũng không để ý.

“Được, chúc ngươi ăn vui vẻ.”

Phong Triệt vui vẻ, còn đưa tay ra đích thân đặt đĩa đồ ăn tới trước mặt hắn.

Tần Hầu gia cạn lời, gia hoả này làm như vậy chắc chắn muốn mượn cơ hội báo thù hắn, báo thì hắn để Thấm Nhi bụng to mà tới sơn trang, chút nữa thì xảy ra chuyện.

Thấm Nhi là tỷ tỷ ruột của Phong Triệt, tính tính hắn có thể không biết sao? Nếu đã quyết định chuyện gì ai cũng cản lại được. Trước đó cũng không đồng ý nhưng nàng nhân lúc Tần Hầu gia không ở nhà âm thầm rời kinh đô.

“Được, ta ăn.”

Không còn cách nào Tần Hầu gia cầm đũa lên, gắp một miếng bắp cải bỏ vào miệng, nhai vài miếng đột nhiên ngừng lại.

“Ngon không?”

Phong Triệt cố ý hỏi.

“Ngon.”

Tần Hầu gia nghiêm túc gật đầu, lại gắp thêm bỏ vào miệng, “Rất ngon.”

Phong Triệt đem đĩa đẩy đến trước mặt hắn, “Ngon thì người ăn hết đi, đừng thừa lại, dù sao ta cũng chả có con đường kiếm tiềm, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.”

Tần Hầu gia cười lắc đầu.

Món ăn lần lượt bưng lên, trước là bắp cải cay và đậu phụ cay, Phong Triệt không đợi được nữa cầm đũa lên, gắp một miếng bắp cải cay bỏ vào miệng, mắt sáng lên, chính là mùi vị này.

Ăn liền mấy miếng, lúc này mới quay sang Tần Hầu gia, “Ngươi nếm thử đi, rất vào cơm.”

Tần Hầu gia ăn tượng trưng một miếng, gật đầu, “Không tệ.”

Sau đó lại tiếp tục ăn món lạnh của hắn.

Phong Triệt…

Không quản tới người khác nữa, tự mình tiến vào việc ăn vui vẻ.

Nha hoàn bưng lên thịt lợn chua ngọt và thịt lợn rang giòn, nắp vừa mở ra hương thơm tản ra.

Phong Triệt động tác ăn ngừng lại, Tần Hầu gia đũa cũng đưa ra.

……

Tiếp sau đó, người hầu hạ trong phòng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, chủ tử khí chất tôn quý của họ và Hầu gia cao cao tại thượng như hai hài tử người tranh người giành, thậm chí còn động thủ.