Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 58




Trong lòng bà luôn cảm thấy đứa bé này bị chậm trễ, chỉ là bà không dám biểu hiện ra trước mặt Lâm Linh. Bà đè nén chua xót trong lòng, cười nói với Lâm Giảo: "Giảo Giảo thật lợi hại, sau này con thi đỗ đại học tốt, ba mẹ con chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Nhưng Lâm Giảo lại nói: “Thím hai, sao thím không hỏi điểm của Lâm Linh ạ? Lần thi này em ấy thứ hạng bảy trong lớp 8, xếp hạng 112 toàn khối 12, tổng điểm 571."

Trong nháy mắt Diêu Ngọc Lan tưởng mình nghe nhầm, bà muốn tin nhưng lại không dám tin.

Thấy bộ dạng không dám tin tưởng của bà, Lâm Giảo tìm Lâm Linh hỏi bảng điểm, bây giờ cô ấy đã có thể thoải mái ở cùng Lâm Linh hơn nhiều so với trước đây.

Lúc nhìn thấy điểm số trên bảng điểm của Lâm Linh, trong mắt Diêu Ngọc Lan lập tức ươn ướt, bà kích động đi qua đi lại tại chỗ, sau đó đi đến máy điện thoại bàn gọi điện cho Lâm Khánh Đông.

Lâm Khánh Đông nhận được điện thoại, đương nhiên cũng kinh ngạc. Nhưng ông kinh ngạc nhiều lần rồi, lần này rõ ràng bình tĩnh hơn Diêu Ngọc Lan. Con gái ông chính là người được đội trưởng La chứng nhận là thiên tài toán học, còn có gì mà cô không làm được, hừ...

Sau khi Diêu Ngọc Lan kích động xong, nắm tay Lâm Linh và Lâm Giảo nói: "Chủ nhật tuần này mẹ đưa hai đứa đi trung tâm thương mại mua quần áo nhé, hai đứa thi tốt như vậy, không thưởng thì sao được?"

Lâm Linh không muốn đi: "Gần đây con đã tiêu quá nhiều tiền, gia đình cũng đã mua nhà, con có rất nhiều quần áo thậm chí còn chưa mặc lần nào, không cần lại mua nữa.”

Lâm Giảo cũng nói: "Quần áo ở trung tâm thương mại rất đắt, ít nhất là hai hoặc ba trăm cho một cái. Chúng ta đừng đi, nếu quả thật muốn đi, vậy đi đến chợ bán sỉ mua đi ạ."

Diêu Ngọc Lan không nghe hai người nói, tự mình đưa ra quyết định: "Việc này cứ nghe theo mẹ, hai đứa đừng phản đối nữa. Chợ bán sỉ quá đông đúc, nếu con con không mua mà chỉ xem thôi, bọn họ sẽ mắng con, con còn phải trả tiền trước rồi mới thử đó, ở đó còn có rất nhiều kẻ trộm, đừng đi! Cứ đến trung tâm thương mại mua một số mặt hàng chất lượng, qua nhiều năm vẫn mặc được."



Lâm Giảo không thể thuyết phục Diêu Ngọc Lan, không thể làm khác hơn chỉ có thể đồng ý. Lâm Linh không nói gì, ở trong mắt Diêu Ngọc Lan cũng coi như cô đã âm thầm chấp nhận.

Trên thực tế, lúc này, Lâm Linh bị thu hút bởi âm thanh điện tử đột ngột vang lên trong đầu cô.

"Nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ: Ký chủ lưu ý, vụ án mạng của Phùng Sơ Tuyết đã được hoàn thành, hệ thống sắp phát 400 điểm, vui lòng ký nhận."

Cuối cùng dây thần kinh căng thẳng trong lòng Lâm Linh cũng được thả lỏng một chút, nhiệm vụ đã hoàn thành, điều này có nghĩa là La Chiêu và những người khác chắc đã bắt được người đó.

Ngay khi cô đang suy nghĩ đến chỗ này, điện thoại di động trong túi cô vang lên âm báo tin nhắn. Lấy điện thoại ra xem, quả nhiên người gửi là La Chiêu.

- -------------------

"Lệ đã bị bắt, lúc rảnh chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Nhìn dòng chữ này, Lâm Linh biết La Chiêu đang bảo cô yên tâm. Nhưng cô thực sự không thể hoàn toàn yên tâm khi chưa gặp đám người La Chiêu và Triệu Tam Thạch.

Từ tối hôm qua đến nay, sau một trận mưa, ai biết đội của La Chiêu đã trải qua những gì, có ai bị thương không?

Cô biết ngay cả khi có điều gì đó không ổn, La Chiêu sẽ không nói với cô ngay bây giờ. Ngay cả khi họ gặp nhau, La Chiêu sẽ không chủ động nói với cô về điều này, trừ khi cô hỏi.



Nhưng bây giờ La Chiêu có rất nhiều việc phải làm, vì vậy Lâm Linh cũng không làm phiền anh ấy nữa, chỉ trả lời bằng một chữ "ừ", sau đó cũng không nói gì thêm.

Diêu Ngọc Lan đang rất vui, trong khoảng thời gian này bà không thể bình tĩnh được, sau khi nói xong việc đi mua sắm ở trung tâm thương mại, bà còn hỏi hai chị em có muốn đi chơi ở khu vực danh lam thắng cảnh nào không.

Lâm Linh xoa trán, nhìn Lâm Giảo, nói: "Vào tháng mười có mấy ngày nghỉ Quốc Khánh, có thể dành một ngày để đi xung quanh thành phố Giang Ninh một chút. Bây giờ dù sao bọn con cũng là lớp 12, ít thời gian, đi đến chỗ nào có thể đi rồi về cùng ngày là tốt nhất, nơi xa thì đừng đi.”

Diêu Ngọc Lan cảm thấy con gái mình nói có lý, nên bắt đầu lên kế hoạch theo ý kiến ​​của Lâm Linh.

Trên thực tế, gần đây bà cũng rất bận rộn, chủ yếu là bận rộn việc sắm sửa đồ đạc cho ngôi nhà mới. Vừa hay chủ nhật bà sẽ đưa hai chị em đi trung tâm thương mại, có thể để hai chị em tự chọn màu rèm cửa phòng mình, để tránh bà chọn hai chị em lại không thích.

Bà cầm bút viết trên giấy, lên kế hoạch cho những thứ cần mua. Lâm Linh nhìn một lúc, rồi quay trở lại phòng của mình.

Cô tính toán điểm tích lũy của mình, đã có 528 điểm. 128 điểm trong đó, ngoài 30 điểm ban đầu, hầu hết đều được tích lũy dần dần từ khen thưởng ở trường gần đây. Có từ các giáo viên của các môn học khác nhau và từ các bạn cùng lớp.

Chiều nay thầy Uông công bố điểm xong, cô lập tức nhận được hơn ba mươi điểm cùng một lúc, âm thanh điện tử vang lên liên tục trong một thời gian dài, đến nỗi Lâm Linh, trong khi vui mừng, thực sự muốn đề nghị hệ thống tối ưu hóa lời nhắc này, chờ tích lũy một số lượng nhất định rồi nhắc nhở cùng một lúc. Nhưng dù lời nhắc về điểm tích lũy hơi ồn ào, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy hài lòng.

Về việc sử dụng điểm tích lũy cụ thể như thế nào, Lâm Linh thực sự đã suy nghĩ qua. Cô nắm vững các kỹ năng nhận dạng vân tay và tăng cường hình ảnh, nhưng cô vẫn cần củng cố và học hỏi sâu hơn. Tuy nhiên, so với hai điều này, điều mà cô mong muốn học nhất bây giờ là giám định dấu chân.

Đối với cô, đây gần như là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ. Kiếp trước cô đã từng gặp một cảnh sát thâm niên rất giỏi trong việc giám định dấu chân, chỉ cần nhìn lướt qua dấu chân là có thể biết được chiều cao, cân nặng, đặc điểm đi lại và một số đặc điểm khác của người để lại dấu chân đó. Nếu ai đó cố gắng lừa cảnh sát bằng cách đi giày to hoặc đi giày nhỏ, ông ấy cũng có thể nhận ra.