Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 57




Cậu ta không biết, mặt ngoài Lâm Linh như đang đọc sách, thực ra lúc này cô lại hơi mất bình tình, ngay cả việc thầy chủ nhiệm Uông cầm một chồng giấy đi vào lớp cũng không nhận ra.

Cô nghĩ, theo cách làm trước đây của La Chiêu, một khi có tiến triển rõ ràng, anh ấy sẽ thông báo cho cô. Nhưng từ khi rời khỏi đội cảnh sát hình sự đến giờ, La Chiêu không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào. Lâm Linh cũng không biết là do bên kia tín hiệu không tốt hay nhiệm vụ vẫn chưa suôn sẻ.

Lâm Linh thở dài lấy lại tinh thần, lúc này chủ nhiệm lớp thầy Uông đã đứng bên cạnh bục giảng.

Sau khi ông ấy bước vào, thậm chí học sinh không dám thở mạnh. Bởi vì bọn họ biết, sau khi thi xong là lúc giáo viên dễ nổi nóng nhất. Lúc này giữ im lặng, đừng gây chuyện là cách làm sáng suốt nhất. Tất nhiên, dù lúc này họ có ngoan ngoãn đến mấy thì thỉnh thoảng giáo viên vẫn sẽ chê bai.

Ví dụ như các em là lớp tệ nhất mà tôi từng dạy; để lợn đến đây học còn được điểm cao hơn các em... Có bị tổn thương hay không, học sinh đều đã quen, nhưng nỗi sợ trong lòng là thật.

Tuy nhiên lần này, biểu cảm của thầy Uông không quá dữ dội, ông ấy bình tĩnh bước vào, đặt sấp giấu lên bàn, nói: "Lần này tổng thành tích của lớp chúng ta vẫn đứng cuối khối 12."

Cả lớp:...

Không ai dám lên tiếng, không biết thầy Uông đang kìm nén điều gì.

Đúng lúc họ lo lắng, thầy Uông lại chuyển hướng: "Nhưng, số học sinh tiến bộ của lớp chúng ta nhiều hơn số học sinh thụt lùi, đây là điều đáng mừng."

"Điều đáng mừng nhất là, có một bạn học, sự tiến bộ của em ấy có thể dùng từ ngựa chạy để hình dung, tôi mong các em có thể học hỏi từ em ấy. Từ em ấy, tôi đã thấy được một câu nói, đó là “bạn và tôi đều là ngựa ô, mọi thứ đều có thể”."

Nhìn ông ấy càng nói càng kích động, học sinh bên dưới không thể bình tĩnh được nữa, rối rít dựng lỗ tai lắng nghe, đều đang đoán xem người mà thầy Uông nói đến là ai.

Theo ánh mắt của thầy Uông, cuối cùng cũng có người chú ý đến Lâm Linh. Nghĩ đến dáng vẻ học tập tập trung của Lâm Linh, có người đã đoán ra cô.

Thầy Uông cũng nhận ra ánh mắt của mọi người, nét mặt ông ấy trở nên hiền hòa, nhìn về phía Lâm Linh nói: "Chắc hẳn mọi người cũng đã đoán được rồi, điều này chứng tỏ, thường ngày mọi người cũng chú ý đến sự nỗ lực của bạn học này. Đúng vậy, em ấy chính là bạn học Lâm Linh."

Nói đến đây, ông ấy đưa tay lấy bảng điểm vừa in ra, đưa cho vài bạn ngồi phía trước, bảo họ chuyền xuống. Học sinh nhận được bảng điểm lập tức xem điểm số trên bảng. Điểm của mình tất nhiên phải xem đầu tiên, tiếp theo, chính là điểm của Lâm Linh. Mọi người đều muốn xem cô đã tiến bộ đến mức nào.



"Ôi trời, hạng 7 cả lớp!"

"Toán 121, Ngữ văn 118, tiếng Anh đâu..."

“Tiếng anh của cô ấy được 145 điểm, trời ơi, chỉ thiếu 5 điểm là điểm tuyệt đối rồi."

"Hóa học 116 điểm, Vật lý 71... Tổng điểm 571!"

Số điểm này đối với học sinh giỏi thì không là gì, nhưng lúc Lâm Linh mới nhập học mới được bao nhiêu điểm chứ! Chuyện này phải dùng tốc độ ngồi tên lửa để hình dung. Tốc độ tiến bộ như vậy khiến một số học sinh giỏi cũng cảm thấy áp lực.

Lớp trưởng ngồi phía trước quay đầu lại giơ ngón tay cái với Lâm Linh, Lâm Linh cũng giơ ngón tay cái đáp lại, hai người nhìn nhau cười, lớp trưởng lại quay về. Đào Tử ngồi phía sau thì lén lút huých vào đứa bạn cùng bàn của mình, chỉ vào vài cái tên trên bảng điểm, nói: "Phát hiện chưa, tao, mày, Hồ Dương, có phải thứ hạng của mấy đứa mình đều tiến lên phía trước không."

Bạn cùng bàn sớm đã phát hiện ra: "Chứ còn gì nữa, tao tiến lên bốn bậc, mày hai bậc, Hồ Dương còn lợi hại hơn cả hai đứa mình, tên đó tiến lên sáu bậc. Tao nghe nói lão Uông sợ nó chép bài của người khác, cố ý để giáo viên coi thi theo dõi nó, lần này nó tự thi đấy. Giỏi lắm, bọn mình là tiến bộ tập thể rồi, hê hê..."

Không lâu sau, người khác cũng phát hiện ra, mấy học sinh ngồi cạnh Lâm Linh có thể là do ảnh hưởng của việc học tập tập trung hàng ngày của cô, cũng học tập tốt hơn so với trước đây, thế mà tất cả đều có tiến bộ, thứ hạng đều tiến lên phía trước. Thứ hạng của họ tiến lên phía trước, thì đương nhiên có người sẽ tụt xuống.

Phát hiện này khiến một số học sinh bắt đầu xì xào bàn tán: "Mấy hôm trước không phải có người nói ở gần cô ấy sẽ xui xẻo sao? Cái này cũng không đúng lắm?"

Một người khác nói: "Thôi đi, chỉ là bịa đặt thôi, nếu như vậy mà cũng coi là xui xẻo, thì tao cũng muốn xui xẻo một lần. Lần này tao tụt xuống mấy hạng, còn không biết về nhà nói với ba mẹ thế nào đây."

Trong đáp học sinh có người vui có người buồn, đến giờ tan học, thầy Uông tuyên bố: "Chiều thứ hai tuần sau từ năm giờ rưỡi đến bảy giờ rưỡi sẽ tổ chức họp phụ huynh động viên thi đại học, mỗi học sinh đều phải có một phụ huynh tham dự." Nói xong, ông ấy liền rời đi, để học sinh ở lại trong lớp, có người thì không sao, có người lại đang lo lắng.

Lâm Linh và Lâm Giảo về đến nhà, Diêu Ngọc Lan biết hai người đều thi tháng, bà không dám hỏi Lâm Linh được bao nhiêu điểm, liền nhân lúc Lâm Linh không có ở bên cạnh, thì thầm hỏi Lâm Giảo: "Giảo Giảo, con thi thế nào, có tiến bộ không?"

Lâm Giảo lấy bảng điểm của mình từ trong cặp sách ra, đưa cho Diêu Ngọc Lan ký tên, trên bảng có thứ hạng trong lớp, cũng có thứ hạng toàn khối. Diêu Ngọc Lan còn nhớ thứ hạng học kỳ trước của Lâm Giảo, nên biết cô ấy có tiến bộ một chút.

Trong lòng bà vui mừng cho Lâm Giảo, nhưng cũng có chút buồn cho Lâm Linh, lúc không có ai, bà thường hay nghĩ, nếu như Linh Linh không bị lạc, vẫn luôn lớn lên bên cạnh họ, có môi trường học tập tốt, vậy bây giờ việc học của cô có phải sẽ giống như Lâm Giảo không? Có lẽ cũng có thực lực để thi đỗ một trường đại học trọng điểm thậm chí là trường đại học danh tiếng?