Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 326




Những sợi tóc bọn họ thu thập được trong căn nhà cho thuê cũng được gửi đến trung tâm kiểm tra DNA của tỉnh, hiện tại vẫn đang chờ kết quả xử lý.

Cho dù nhanh nhất, thông thường cũng phải mất một tuần mới có kết quả. Dù anh ta đã nhờ người giúp đẩy nhanh, cũng phải mất ba bốn ngày mới có kết quả.

Liên quan đến vụ án mạng có khả năng bị tử hình như thế này, nếu không có bằng chứng thì anh ta không thể tùy tiện bắt người, nếu không sẽ rất bị động.

Cho nên dù anh ta đã nghi ngờ ai, cũng chỉ có thể nhịn.

Đang suy nghĩ về chuyện này, Cục trưởng phân cục Hưng Bắc đích thân đến tìm anh ta, gặp mặt lập tức hỏi: "Vụ án xảy ra trên đường biên giới giữa thành phố Giang Ninh và thành phố chúng ta tiến hành như thế nào rồi?"

"Hung thủ và động cơ phạm tội đã điều tra được chưa?"

Trần Nhất Quang bất đắc dĩ nói: “Hung thủ rất có thể là Phó chủ nhiệm Tim mạch của bệnh viện số 3, Tưởng Sĩ Vũ, người này và đại diện dược phẩm Dư Phỉ là tình nhân. Dư Phỉ muốn thuốc mà cô ta đại diện được vào bệnh viện, đã kéo Tưởng Sĩ Vũ vào cuộc."

"Nạn nhân là bạn trai của Dư Phỉ. Về việc anh ta biết được mối quan hệ giữa Tưởng Sĩ Vũ và Dư Phỉ như thế nào, mục đích của anh ta khi đến thôn xảy ra vụ việc, chúng tôi vẫn chưa rõ. Chúng toi phải bắt được người, thẩm vấn nghi phạm, mới có thể làm rõ." . Truyện Xuyên Nhanh

"Tôi vẫn phải chờ kết quả từ Trung tâm kiểm tra ADN tỉnh. Cục trưởng Diêu, hay là ông giúp tôi thúc giục bên đó đi."

Tất cả các mẫu ADN của cả tỉnh đều được gửi đến đó để kiểm tra, mọi người đều phải xếp hàng, không có chút quan hệ nào thì khong thể được. Anh ta ra mặt cũng chẳng có tác dụng gì.

Cục trưởng Diêu của phân cục lại nói: "Để tôi về hỏi thăm. Sao tôi lại nghe nói, phía khu Nam Tháp đã đi bắt người rồi? Bọn họ có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì ai cấp phép bắt giữ?"



Nói đến chuyện này, Trần Nhất Quang cũng hơi ngạc nhiên, "Tôi cảm thấy là bọn họ phải có chứng cứ rồi, thành phố của bọn họ mới xây dựng Trung tâm kiểm tra ADN, chỉ cho các cơ quan trong thành phố sử dụng, tốc độ chắc chắn nhanh hơn."

Cục trưởng Diêu lại phủ nhận ý kiến này: "Anh chưa hiểu rõ về bọn họ, lần này chúng ta đã chủ quan rồi."

"Anh tưởng mấy năm nay khu Nam Tháp luôn đứng đầu bảng xếp hạng sức chiến đấu toàn tỉnh là do may mắn à? Tôi đã hỏi thăm rồi, Trung tâm kiểm tra của bọn họ, trình độ còn cao hơn cả trung tâm tỉnh."

"Những gì tỉnh có thể kiểm tra, bọn họ cũng có thể kiểm tra, kết quả nhanh hơn, chi phí thấp hơn; những gì tỉnh không thể kiểm tra, thành phố của bọn họ cũng có thể kiểm tra."

"Gần đây nghe nói trung tâm đó đang nghiên cứu về kiểm tra tuyến lạp thể* ADN gì đó, chủ yếu để xác định loài côn trùng, dùng để xác định nhanh thời gian tử vong. Nếu không phải tôi cố ý hỏi thăm, tôi thậm chí còn không nghĩ đến có kỹ thuật này."

*là cấu trúc tế bào chịu trách nhiệm sản xuất năng lượng cho tế bào trong quá trình hô hấp. Nó chứa một số lượng lớn enzym quan trọng để tổng hợp ATP, năng lượng cần thiết cho các hoạt động của tế bào. "Phương thức phá án của chúng ta, vẫn là cách cũ của mấy năm trước, thật sự đã lỗi thời rồi?"

Cục trưởng Diêu hơi tiếc nuối, trước khi đi, ông ấy bảo Trần Nhất Quang tìm hiểu thêm về tình hình ở khu Nam Tháp, có thể học được công nghệ mới của bọn họ thì cứ học. Nếu có nhân tài có thể chiêu mộ thì cố gắng chiêu mộ, phân cục của bọn họ không thiếu kinh phí, thiếu là những người có năng lực đặc biệt.

Mấy ngày gần đây ngoài vụ án mạng trong lều dưa, cũng không xảy ra vụ án lớn nào khác. Lâm Linh đã hoàn thành công việc sơ bộ của vụ án, giai đoạn sau không cần cô quản lý nữa, cô liền yên tâm theo bác sĩ pháp y Cúc thực tập.

Hai ngày sau, cuối cùng khuôn mẫu hộp sọ mà cô phục hồi cũng biến thành một khuôn mặt có góc cạnh. Người cổ đại này có gò má hơi cao, mắt phượng, mặt vuông, miệng hơi rộng. Lâm Linh quan sát một hồi, xác định không có vấn đề gì cần chỉnh sửa, liền mang khuôn mặt phục hồi này đến phòng làm việc của giáo sư Phương.

Ngày cô đến là 11 giờ buổi sáng chủ nhật, cô đã hẹn trước với giáo sư Phương.

Đến nơi, cô xách hộp, gõ cửa phòng làm việc.



Giáo sư Phương đích thân ra mở cửa, cười ha ha nhìn thứ trong tay cô, nói: "Chắc em không ngờ đến đi? Đào lão đích thân đến, gần đây ông ấy vừa vặn có việc phải đến đây, muốn tận mắt xem kết quả phục hồi mà em làm thế nào, em sợ không?"

Phòng làm việc là dạng mở, vào cửa là có thể nhìn thấy khu vực tiếp khách trong phòng.

Cho nên cô đi vào thì nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa dài, một người là Đào lão, người đàn ông còn lại thì cô không quen biết.

Tuy không ngờ Đào lão lại đến, nhưng cô cũng không có gì phải lo lắng, "Có chút ngạc nhiên ạ, nhưng cũng không sao, cn người của em có năng lực chịu đựng tốt, Đào lão không hài lòng, nói vài câu cũng không sao."

Lúc này Lâm Linh nghe thấy người đàn ông bên cạnh Đào lão cười nói: "Không đến mức đó, khuôn mẫu nhiều, cô cứ coi như là chơi thôi, làm ra sao cũng không sao."

Ông ấy nói đến đây, giọng nói đột nhiên ngừng lại, giống như bị đóng băng vậy.

Bởi vì lúc này giáo sư Phương đã lấy khuôn mặt người cổ đại do Lâm Linh phục chế từ trong hộp ra.

Ông còn cố ý cười hỏi Đào lão: "Ông xem, của Tiểu Lâm làm so với của tôi có khác biệt nhiều không?"



Đào lão đi đến bên cạnh giáo sư Phương, ánh mắt dừng trên khuôn mặt mà giáo sư Phương đang cầm, một lúc lâu không dời đi.

Khuôn mặt này mặt vuông miệng rộng, ngũ quan thanh tú, phần dưới cằm hơi có góc cạnh, gò má hơi nhô lên, tướng mạo này thật sự khá phù hợp với đặc điểm của chủng tộc mà ông ấy nghiên cứu.