Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 325




Lúc anh ấy cúp điện thoại, trên mặt hiện rõ vẻ phấn khích, Lâm Linh tò mò hỏi: "La đội, có kết quả rồi à?"

La Chiêu gật đầu: "Đã có kết quả rồi, những mảnh da em lấy được từ móng tay của người c.h.ế.t hôm qua đã được kiểm tra DNA thành công, chúng ta có lý do để nghi ngờ, DNA đó chính là của hung thủ."

"Quá tốt rồi đội trưởng, chỉ cần tìm ra những nghi phạm có khả năng, sau đó tiến hành so sánh DNA, chúng ta có thể xác định xem liệu đó có phải là người chúng ta đang tìm kiếm hay không."

"Đúng vậy, Lý Nhuệ, cậu và Tiểu Lâm về trước đi, nhanh chóng xử lý các mẫu được thu thập ngày hôm nay. Tôi sẽ đích thân dẫn người đến bệnh viện số 3 thành phố Đào Hà để điều tra. Lần này tôi để người khác đưa các cậu về, Tam Thạch phải đi cùng tôi."

Nhiệm vụ lần này của La Chiêu không phức tạp, đầu tiên là lấy danh sách của tất cả các bác sĩ nam không trực ban ngày hôm đó từ bệnh viện số 3 Đào Hà, sau đó sàng lọc theo đặc điểm ngoại hình mà Lâm Linh đưa ra, xác định một số đối tượng trọng điểm.

Để chắc chắn, La Chiêu yêu cầu bệnh viện gọi những người này đến, lấy m.á.u và mẫu vật của bọn họ.

Chủ nhiệm y tế thấy La Chiêu thì khá lịch sự, thăm dò hỏi: "Cách đây nửa tiếng, đội cảnh sát hình sự khu vực Hưng Bắc đến, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới gọi được hơn một nửa số bác sĩ, còn hai người, đều đang công tác ở nơi khác, thực sự không thể."

"Có thể tiết lộ cho tôi biết, bác sĩ của bệnh viện chúng tôi đã gặp phải chuyện gì? Hiện tại bệnh viện đang hoang mang, mọi người đều đang bàn tán."

"Chuyện này nếu tôi không đưa ra lời giải thích hợp lý cho bọn họ, tôi cũng sẽ rất bị động. Anh không biết đâu, có những bác sĩ là chuyên gia nổi tiếng toàn quốc, sao có thể nói kiểm tra m.á.u là kiểm tra m.á.u được, anh này..."

La Chiêu cắt ngang lời ông ta: "Liên quan đến một vụ án mạng, hung thủ có thể là bác sĩ của bệnh viện."



Anh ấy không phải là người địa phương của Đào Hà, không có đủ mối quan hệ ở đây, nếu không tạo cho vị chủ nhiệm này chút áp lực, anh ấy sợ đối phương sẽ không hợp tác tốt.

Nghe nói chuyện này liên quan đến án mạng, chủ nhiệm không dám nói thêm một lời nào. Trong trường hợp này, nếu cản trở, nếu cảnh sát cũng nghi ngờ động cơ của ông ta thì sao?

Không biết chủ nhiệm đã đưa ra lý do gì cho những bác sĩ đó, cuối cùng La Chiêu cũng lấy được mẫu DNA của hơn chục nam bác sĩ.

Về hai bác sĩ nam không có mặt tại địa phương, La Chiêu yêu cầu nhân viên của bệnh viện số 3 đưa anh ấy đến văn phòng của hai bác sĩ này, tự mình lấy mẫu từ cốc uống nước của bác sĩ.

Mặc dù anh ấy không phải là chuyên gia giám định dấu vết, nhưng cũng là một người đa tài, những kỹ thuật giám định và lấy mẫu thông thường này anh ấy cũng thành thạo.

Ngày hôm sau rất yên bình, nhưng dưới vẻ yên bình đó, lại ẩn chứa dòng chảy ngầm. Dù là đội Nam Tháp hay đội Hưng Bắc, mọi người đều bận rộn như một đoàn xiếc. Nhưng Lâm Linh thì vẫn ổn, cô về đêm hôm qua, cũng phân loại tất cả các mẫu được lấy, cần xử lý thì xử lý, cần gửi đi kiểm tra thì gửi đi kiểm tra.

Lần này bọn họ thu thập được khá nhiều chứng cứ hữu ích, ước tính trong vòng một hai ngày, Trung tâm DNA của thành phố sẽ phản hồi lại cho bọn họ.

La Chiêu vẫn đang bận rộn điều tra, anh ấy đã điều tra được danh tính của cặp vợ chồng trung niên thuê nhà và con gái bọn họ. Con gái của người đàn ông trung niên là một đại diện dược phẩm, theo đồng nghiệp của cô ấy, ba ngày trước cô ấy đã đi công tác ở nơi khác, đến giờ vẫn chưa về, cũng không liên lạc với đồng nghiệp.

Con gái đã đi, nhưng ba mẹ cô ấy vẫn ở lại nhà ở thành phố Đào Hà, chỉ là hai người này đều đã bị Trần Nhất Quang đưa đi trước. Dù La Chiêu muốn thẩm vấn, cũng phải đến khu vực Hưng Bắc của thành phố Đào Hà để thương lượng với Trần Nhất Quang.

Nhưng tạm thời La Chiêu từ bỏ ý định này, anh ấy cảm thấy nên chờ kết quả kiểm tra DNA của trung tâm kiểm tra DNA thành phố, khi kết quả kiểm tra được công bố, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.

Chỉ cần có bằng chứng DNA, cho dù cặp vợ chồng họ Dư kia không hợp tác, không khai báo thì cũng vô dụng.



Lại trải qua một ngày một đêm, cuối cùng La Chiêu cũng chờ được kết quả giám định.

Cầm những tờ giấy mỏng đó, La Chiêu gọi Giang Sơn đến, để anh ta tự mình dẫn đội đến bệnh viện số 3 bắt người.

Còn bản thân anh ấy thì ở lại đại đội, gọi điện thoại cho Trần Nhất Quang, chờ người kia nhấc máy, anh ấy chậm rãi hỏi: "Trần đội, bên anh đã tìm được hung thủ chưa? Có chuỗi bằng chứng đầy đủ không?"

Trần Nhất Quang không trả lời câu hỏi của anh ấy, hỉ ngược lại: "Ý là các anh đã tìm được hung thủ? Còn tìm được bằng chứng đáng tin cậy?"

La Chiêu mỉm cười nhạt: "Có thể coi là vậy, nếu bên anh chưa có kết quả thì tôi sẽ bắt người trước."

Trần Nhất Quang im lặng một lúc, sau một lúc, anh ta mới nói: "Được rồi, nếu anh có bằng chứng thì cứ bắt người đi."

"Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, mục tiêu là trí thức cấp cao, cho dù bản thân người này không hiểu luật, nhưng những người như người này có khả năng thuê luật sư giỏi để bào chữa cho mình. Nếu không có đủ bằng chứng, tôi khuyên anh nên cẩn thận."

La Chiêu cười rất lịch sự: "Cảm ơn Trần đội đã nhắc nhở, tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tôi thực sự không có khuyết điểm lỗ mãng."

"Vậy thì tốt, chúc anh mọi chuyện suôn sẻ." Câu cuối cùng, Trần Nhất Quang nói ra bằng giọng điệu đè nén lửa giận trong lòng.

Dấu vết mà bác sĩ nam của bệnh viện số 3 để lại không nhiều, dù sao dấu vân tay mà bọn họ lấy được cũng không có cái nào dùng được. Anh ta cũng không biết tình hình bên La Chiêu như thế nào, là đã lấy được thành công dấu vân tay của bác sĩ đó, hay là kiểm tra được DNA của ngừi này?